TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tô Hi nghẹn họng một chút, không biết nên nói gì.

 

“Bộ phim đấy tôi bỏ rồi, không quay nữa.

 

Tôi muốn nghỉ ngơi một năm.” Tô Hi thở dài, cô vẫn luôn là một người cố gắng lăn lộn thi đấu với mọi người, đột nhiên có người tạo cơ hội thuận lợi, bật đèn xanh cho cô trái lại cô không thích ứng được.

 

“Tại sao?”

 

“Tại vì…tôi mệt mỏi!”

 

Tô Hi đã có dự định nghỉ ngơi một năm từ lâu rồi, sau đó cô sẽ ra nước ngoài để nâng cao năng lực về mọi mặt, nhưng cô chưa tìm được cơ hội, bây giờ cô muốn thực hiện điều này trong năm nay.

 

Ôn Lệ Thâm thở dài nói: “Tùy em, tôi sẽ không ép em làm gì.”

 

“Ùng ục…”

 

Trong không gian yên tính, có người bụng rỗng phát ra tiếng ùng ục, bởi vì âm thanh có chút quái dị khiến cho Tô Hi mặt đỏ bừng, cô vội khoát tay giải thích: “Không phải tôi…”

 

Ôn Lệ Thâm phì cười: “Cho dù thật sự là em thì tôi cũng không trách em đâu.”

 

Tô Hi lập tức giậm chân: “Thực sự không phải tôi, chỉ là tôi đói bụng thôi.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, lòng anh rung động cực mạnh, anh đứng dậy và đưa tay ra xoa đầu cô một cách cưng chiều: “Được rồi, tôi thấy ở chỗ em còn gì để ăn đâu? Hay là đi ra ngoài ăn?”

 

Tô Hi liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Để tôi gọi đồ ăn ở ngoài, anh có cần một phần không?”

 

Ôn Lệ Thâm cũng chưa ăn bữa tối cho nên bây giờ cũng thấy đói. Thấy cô muốn ăn như thế anh cũng phối hợp nói: “Được, chúng ta ăn cùng nhau.”

 

Tô Hi mím môi cười một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào. Sự tức giận đối với anh không còn nữa, cứ thế biến mát.

 

Tô Hi gọi thức ăn ngoài, cô gọi hai phần canh xương, một phần hoa quả và các món nguội. Sau khi gọi xong bầu không khí trong phòng khách đột nhiên có chút yên lặng.

 

Ôn Lệ Thâm đưa tượng vàng hình người cho cô: “Em xứng đáng có được nó.”

 

“Đó không phải có công lao của anh sao?”

 

Tô Hi ngắng đầu nói.

 

Ôn Lệ Thâm từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Tôi muốn trao cho người phụ nữ của tôi, không ai có thể ý kiến được.”

 

Tô Hi quay mặt đi: “Ai là người phụ nữ của anh.”

 

Ôn Lệ Thâm trịnh trọng giới thiệu: “Người phụ nữ của tôi tên là Tô Hi, một nghệ sĩ bình thường thuộc công ty của tôi. Cô ấy có vóc dáng rất xinh đẹp, da trăng chân dài, hơi ngốc ngếch, ngoại trừ tính khí thất thường ra thì cô ấy không có khuyết điểm gì.

 

Tô Hi không phục trừng mắt với anh: “Tôi ngốc sao anh còn muốn tôi.”

 

“Muốn chứ, gen ngốc như vậy nếu như không có gen của tôi cải thiện thì sau này sinh con ra sẽ có chỉ số lQ đáng lo ngại.”

 

Ôn Lệ Thâm đáng ghét cười lên.

 

Tô Hi ném thẳng gối ôm đang ôm trong ngực về phía anh: “Anh không biết xấu hồ à?”

 

Ôn Lệ Thâm bắt lấy gối ôm, cả người cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Em có hâm mộ bạn thân mình có con trai không?

 

Nói thật là tôi thật sự hâm mộ, rất muốn có một đứa con, em nói xem lúc nào chúng ta có một đứa?”

 

Tô Hi nóng mặt, cô đúng là rất muốn có một đứa con trai, trước đây cô đã từng vô cùng hâm mộ Đương Tư Vũ, bây giờ người đàn ông này thật sự muốn có con với cô sao?

 

“Tạm thời không muốn!”

 

Tô Hi buồn buồn nói, bởi vì cô chưa chuẩn bị tâm lý.

 

“Được rồi, tạm hoãn một năm cũng được, tóm lại kiếp này em là của tôi.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm cúi xuống hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp của cô.

 

Tô Hi cụp mắt xuống, bụng cô lại kêu lên làm cô cực kì xấu hổ. Cô mở điện thoại kiểm tra quá trình vận chuyền chỉ vài phút nữa là tới.

 

Cô đang nóng lòng muốn ăn.

 

Mười phút sau thức ăn đã được đưa tới.

 

Ôn Lệ Thâm mở cửa ra lấy, thế là hai người ngồi trong phòng khách ăn cùng nhau.

 

Bầu không khí cũng khá là ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi