TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đường Tư Vũ tao nhã xoay người lại: “Với tư cách là cổ đông lớn thứ hai của công ty, tôi đây đang làm loạn sao?

 

“Ngay cả khi cô là cổ đông của công ty, hiện tại tôi là người điều hành công ty. Cô không có quyền làm như vậy.” Khuôn mặt Khưu Lân vặn vẹo vì tức giận.

 

Đường Tư Vũ mỉm cười: “Tôi muốn làm thế, nếu tổng giám đốc Khưu không đồng ý, tôi sẽ rút lại vốn dưới tên của mình.”

 

“Cô…” Khưu Lâm tức giận chỉ tay vào người cô.

 

Đường Tư Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi sẽ đảm nhận vị trí này.” Nói xong, cô tự mình bước vào thang máy, Hàn Dương ở một bên không ngừng khen ngợi.

 

Anh nhớ tới lần đầu tiên Đường Tư Vũ xông vào phòng làm việc của Hình Liệt Hàn, với khí thế kia, Đại tiểu thư nhà họ Đường không phải người dễ dàng để người ta chèn ép.

 

“Đường Tư Vũ, tốt hơn hết là cô nên an phận một chút, nếu công ty có tổn thất gì, người chịu trách nhiệm chính là cô.” Khưu Lâm đứng sau lưng cô lạnh lùng nói.

 

Đường Tư Vũ quay lại nhìn bà ta: “Tuy rằng tôi không có kinh nghiệm quản lý công ty, nhưng công việc đến tay, tôi sẽ xử lý tốt.”

 

Đường Tư Vũ và Hàn Dương đi vào cùng với vệ sĩ, Khưu Lâm tái mặt, tức giận đến phát run. Bà ta quay người trở lại phòng làm việc, day day trán nghĩ cách. Nhưng bây giờ Đường Tư Vũ mạnh mẽ tiến vào công ty, cản trở công việc của bà ta, mà bà ta cũng không thể làm gì.

 

Bà ta gọi điện cho người chồng hiện tại của mình.

 

“A Nham, Đường Tư Vũ chạy đến công ty chúng ta quấy rối, cô ta muốn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tài chính.” Khưu Lâm khách khí nói với Hình Nham.

 

Hình Nham an ủi bà ta: “Em cứ bình tĩnh, nếu như Đường Tư Vũ làm loạn, em có thể kiện cô ta, đuổi cô ta ra khỏi bàn cờ.”

 

“Nhưng mà em không muốn nhìn thấy cô ta làm bậy trong công ty, cứ nhìn thấy là em lại đau đầu.”

 

Hình Nham không khỏi an ủi: “Thôi em gắng chịu đựng một chút! Để xem cô ta muốn giở trò gì, hiện tại cô ta có cháu trai anh chống lưng, nếu không cũng không có khả năng làm việc này.” Hình Nham cũng thật sự ghét Hình Liệt Hàn. Dạo này, bởi vì Hình Liệt Hàn chấm dứt mọi hợp đồng trước kia của ông ta với Hình thị, bây giờ ông ta cũng đang sứt đầu mẻ trán chỉnh đốn công ty.

 

“Được, vậy tạm thời em nhịn cô ta.” Khưu Lâm hít một hơi thật sâu rồi hung hăn vỗ bàn.

 

Lúc này, tiếng điện thoại vang lên, bà ta nhắc máy: “Chào!”

 

“Tổng giám đốc Khưu, bà làm vậy là có ý gì? Tôi làm việc ở Đường thị hơn mười năm rồi, bây giờ bà muốn đuổi tôi có phải không?” Âm thanh giận dữ của Lưu Thắng, tổng giám đốc bộ phận tài chính truyền đến.

 

Khưu Lâm vừa nghe đã biết Đường Tư Vũ đã đây chuyện này lên đầu bà ta, bà ta vội vàng an ủi: “A Thắng, đừng nóng giận, đây không phải ý của tôi, là Đường Tư Vũ tự chọn vị trí này, tôi không ngăn cản được.”

 

“Vậy thì tôi phải làm sao? Không lẽ bà để tôi ra đi như thế?” Lưu Thắng tức giận nói: “Bà đùng quên, những năm qua tôi đã giúp bà không ít, kể cả chuyện năm đó tôi cũng từng giúp bà.”

 

Hồi trước, khi Khưu Lâm còn sống cùng với Đường Hùng, bà có làm ra không ít chuyện xấu, bây giờ nghe Lưu Thắng nói vậy, bà ta vội vàng nói: “Đừng lo, tôi sẽ cử ông đến công ty con làm phó tổng, ông bàn giao một chút rồi đi nhậm chức đi!”

 

Lưu Thắng bên kia đã sắp xếp ổn định, nhưng Khưu Lâm cảm thấy không thể cho Đường Tư Vũ thực sự tiếp quản bộ phận tài chính. Lỡ như cô ta phát hiện ra sơ hở gì đó sẽ khiến cho các cổ đông khác không vừa lòng.

 

Nếu Đường Tư Vũ thật sự muốn xen vào chuyện của công ty, thì bộ phận tốt nhất chính là phong kinh doanh, để cô chịu trách nhiệm cả hạng mục lớn, vài ngày không làm được cô ấy sẽ tự mình rời đi.

 

Đó là nơi mệt mỏi nhất, quản lý lộn xôn, Đường Tư Vũ phải có năng lực mới có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của bộ phận này.

 

Khưu Lâm nghĩ xong, vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy đến phòng tài chính. Lúc này nhân viên phòng tài chính vẫn đang hoang mang, sếp đột ngột bị điều đi nơi khác, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng.

 

Ngay sau khi Đường Tư Vũ giới thiệu bản thân xong, Khưu Lâm đã chạy đến, nở nụ cười và nói chuyện với cô một cách thân thiết: “Tư Vũ, chúng ta nói chuyện riêng GP”

 

Đường Tư Vũ đi tới chỗ bà ta, Khưu Lâm mở cửa phòng làm việc, sau lưng cô, Đường Tư Vũ khoanh tay đi vào: “Bà muốn nói gì?”

 

Khưu Lâm ngay lập tức mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô: “Nếu con muốn làm việc ở công ty, dì có thể đồng ý với con, nhưng bộ phận tài chính dì sẽ tiếp quản. Nếu cháu muốn thì hãy đến phòng kinh doanh, nơi đó đang thiếu nhân viên.”

 

Đường Tư Vũ nheo mắt nói: “Tại sao tôi phải đến bộ phận kinh doanh? Bà cho rằng tôi thể quản lý tài chính hợp lý sao?”

 

“Vì nếu con trực tiếp đảm nhận sẽ bị nhiều cổ đông phản đối. Con là người thiếu kinh nghiệm, nếu ngẫu nhiên mắc một số sơ hở, thì sẽ tổn thất hàng chục tỉ đồng.” Khưu Lâm cảnh cáo.

 

Đường Tư Vũ giả bộ bất đắc dĩ: “Nhưng mà, tôi chỉ muốn làm việc ở phòng tài chính.”

 

“Đường Tư Vũ, đừng coi công ty là nơi để con vui chơi. Đây là giang sơn mà cha con đã ngậm đắng nuốt cay gây dựng nên. Con không thể tùy tiện coi nó là đồ chơi.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi