TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nếu cha ở suối vàng biết chuyện này, chắc chắn cha sẽ tha thứ cho cô vì đã làm như vậy.

 

Đoàn xe của Hình Liệt Hàn chạy thẳng đến tập đoàn Hình thị, sau khi đoàn xe của anh chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, bóng dáng Diệp Khải Nguyên ngồi trên ghế sau của chiếc xe bảo mẫu đậu bên cạnh Hình thị, anh ta ngước nhìn Hình thị, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

 

Anh ta sẽ không bảo giờ làm trái mệnh lệnh của Nghê Yên, anh ta như con chó ngoan ngoãn nhất của Nghê Yên, vì cô ta, ngay cả chết anh ta cũng đồng ý không chớp mắt, mà thay cô giải quyết một người, tất nhiên không thành vần đề.

 

Tuy nhiên, Diệp Khải Nguyên là người nước ngoài, anh ta muốn làm gì ở đây thì phải tìm người, anh ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất đưa một số tay sai có năng lực từ nước mình đến đất nước này, dọn sạch chướng ngại vật cho Nghê Yên, giống như trước kia, để cô thành công ngồi yên ổn ở vị trí chủ nhân của tập đoàn Nghê thị.

 

Bởi vậy, Diệp Khải Nguyên có rất nhiều kinh nghiệm trên phương diện tìm cách giết người, hoặc giải quyết phiền phức.

 

Hơn nữa, anh ta có thể chắc chắn, chỉ cần hành động của anh ta đủ bí mật, Hình Liệt Hàn tuyệt đối sẽ không phát hiện ra nguy hiểm từ phía anh ta.

 

Hình Liệt Hàn chắc chắn cũng không ngờ được, tình yêu của Nghê Yên dành cho anh lại khiến cô phát điên đến mức muốn hủy hoại anh.

 

Lúc này, di dộng của Diệp Khải Nguyên vang lên, anh ta nhìn thấy tên người gọi, khuôn mặt ngay lập tức trở nên dịu dàng, nhận điện thoại: “Vâng! Cô chủ.”

 

Nghê Yên ở đầu dây bên kia hỏi: “Anh đã bắt đầu hành động chưa?”

 

“Cô chủ, cô cho… cho tôi vài ngày nữa, người của chúng ta đang đến đây, tôi sẽ làm càng nhanh càng tốt.”

 

Nghê Yên im lặng vài giây, cắn răng nói: “Được rồi! Lúc làm việc không cần phải nề tình, làm việc cho sạch sẽ, để anh ấy chết một cách thoải mái một chút!”

 

“Tôi hiểu.” Đôi mắt Diệp Khải Nguyên càng thêm vẻ chết chóc, ngay cả khi Nghê Yên ra lệnh như vậy, anh ta cũng có thể cảm nhận được trong lòng cô vẫn còn tình yêu vặn vẹo đối với Hình Liệt Hàn.

 

Anh ta hận, hận người đàn ông này đã khiến người phụ nữ anh ta thích trở nên như thế này, nhưng cho dù cô có trở thành người điên, anh ta vẫn yêu cô.

 

Hình Liệt Hàn thật sự không nhận ra sự nguy hiểm từ một người không quen biết, đối với anh, Diệp Khải Nguyên thật sự rất xa lạ, đây cũng là điều khiến Diệp Khải Nguyên rất tự tin và nắm chắc cơ hội.

 

Trong phòng làm việc, Đường Tư Vũ cũng cần thận kiểm tra một số dự án của công ty mà Hàn Dương ở phòng bên cạnh cũng không lười biếng, làm việc với máy tính xách tay.

 

Trong công ty có kẻ thù, tất nhiên Khưu Lâm đứng ngồi không yên, ngay cả Đường Y Y nghe nói Đường Tư Vũ đến công ty làm việc cũng cảm thấy kì lạ, cho nên hôm nay cô ta cũng đến.

 

Thân thế của Khưu Lâm khiên cho cô ta rất nồi tiếng ở trong công ty, ai nhìn thấy cô cũng phải gọi một tiếng cô hai, Đường Y Y thật sự không thích cách gọi này, nhưng bây giờ Đường Tư Vũ ở công ty, cô ta cũng không thể gọi mình là cô cả.

 

Khưu Lâm đã để quản lý của phòng tài vụ quay trở về, hiện tại bà ta cũng không muốn kiêm thêm nhiều việc, việc quan trọng của bà ta bây giờ là giám sát Đường Tư Vũ, không đề cho cô giở trò.

 

Khưu Lâm dắt Đường Y Y rời khỏi văn phòng tổng hợp, đến văn phòng của bộ quản lý kinh doanh, Khưu Lâm liếc mắt nhìn trợ lý ngồi ở phòng bên cạnh với ánh mắt không tốt, Hàn Dương bình tĩnh lộ ra một nụ cười thong dong.

 

Khưu Lâm biết anh ra là người của Hình Liệt Hàn, bà ta nghĩ đến Đường Tư Vũ không có kinh nghiệm gì lại chạy đến làm việc ở Đường thị, chắc chắn sẽ có người của Hình Liệt Hàn đến giúp cô.

 

Đường Tư Vũ đang xem tài liệu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Khâu Lâm đầy cửa bước vào.

 

Đường Tư Vũ gấp tập tài liệu, ngắng đầu nhìn hai mẹ con, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”

 

“Đường Tư Vũ, cô thật sự cho rằng mình có thể quản lý công ty sao! Cô lại còn đến công ty làm việc, cô có năng lực này sao?” Đường Y Y khoanh tay hừ lạnh.

 

Đường Tư Vũ vô cùng thất vọng với cô em gái cùng cha khác mẹ này, cô cong môi cười nhạo: “Nhắc đến năng lực, chắc hẳn cô mới là người nên cảm thấy xấu hỏ, người khác có thê nói tôi, cô không có tư cách.”

 

Khuôn mặt của Đường Y Y ngay lập tức đỏ lên, xấu xí, Khưu Lâm nghe không nỗi nữa, lập tức giận tái mặt nói: “Đường Tư Vũ, cô có thể làm việc ở đây, tôi muốn mỗi ngày cô phải nộp báo cáo công việc cho tôi, giải thích mọi vấn đề thật rõ ràng.”

 

“Được! Tôi sẽ chỉnh sửa lại rồi đưa cho bà xem.” Đường Tư Vũ không muốn đấu đã với Khưu Lâm, trước khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ nghe lời bà ta.

 

“Đường Tư Vũ, cuối cùng thì ý định của cô là gì?” Đột nhiên Khưu Lâm chống tay lên bàn, nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

 

Đường Tư Vũ nhướn mắt, hừ lạnh: “Đây là cỗ phần của mẹ tôi, giao cho bà tôi không yên tâm, mặc kệ thế nào, tôi sẽ nhúng tay vào.”

 

“Nhưng, chẳng lẽ cô không sợ cổ phần của mẹ cô, vì một con người không hề biết gì như cô mà thua lỗ rồi bốc hơi?”

 

Khưu Lâm cảm thấy cô chắc chắn sẽ nghĩ đến cổ phần của mẹ cô.

 

Đường Tư Vũ đứng dậy, khoanh tay: “Bà yên tâm, tuy rằng bây giờ tôi còn có nhiều thứ chưa rõ, nhưng tôi sẽ tìm hiểu. Đây là công ty của cha tôi, tôi sẽ không bao giờ để Đường thị sụp đỗ.”

 

Khưu Lâm híp mắt, như đang nghỉ ngờ lời nói của cô, nhưng bà ta nhìn mãi, vẫn không thể phân biệt được cô đang nói thật hay giả vờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi