TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tất nhiên là ăn nhaI Đường Tư Vũ cho rằng người đàn ông này muốn ngủ, ai mà biết được lại là một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, hôn đến mức chóng mặt nhưng cô vẫn kiên quyết để anh ngủ.

 

Ngày mai anh còn có công việc phải hoàn thành mài “Ngô… Đừng hôn, ngủ đi!”

 

Giọng Đường Tư Vũ tràn đầy hơi thở hồn hến.

 

“Em cảm thấy anh ngủ được sao?” Giọng Hình Liệt Hàn rầu rĩ truyền đến từ chỗ cổ co.

 

“Vậy phải thế nào thì anh mới ngủ được?”

 

Đường Tư Vũ nâng mặt anh lên, biết rõ còn cố hỏi.

 

“Đương nhiên là để anh ăn no thì mới có thể ngủ.” Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào cô, ý nghĩ trong ánh mắt đã vô cùng rõ ràng.

 

Đường Tư Vũ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, có cảm giác muốn đi ra ngoài.

 

“Vậy được rồi!”

 

Ánh mắt của người đàn ông lập tức sáng bừng, đồng thời mang theo cảm giác như đạt được bảo bối, lại hôn tiếp… Sau nhiều lần cố gắng nhưng đều tắc lại vào thời điểm mấu chốt nhất, đặc biệt là Khi Đường Tư Vũ hét lên, người đàn ông lại không cưỡng ép nữa… Lần này, trong màn đêm yên tĩnh, mọi thứ đều trở nên bí ẩn mà mập mờ.

 

Hình Liệt Hàn tắt đèn tối om, như vậy dường như làm cho người ta ít đề phòng hơn… Tay Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng che mắt cô lại, dịu dàng tiến vào trong cô. Nhưng trong nháy mắt, ngón tay Đường Tư Vũ đã cấu chặt vào lưng của anh.

 

Sự căng thẳng của cô thể hiện rõ… Động tác của Hình Liệt Hàn liền dừng lại, bắp thịt ở lưng hơi đau, cả người cô cứng đờ, cơ thể trong tay khẽ run lên… Trong lòng Hình Liệt Hàn khẽ thở dài, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt sao?

 

Tuy rằng vừa rồi cô đã đồng ý, nhưng hơn một nửa chắc là do anh áp lực lên côI Hình Liệt Hàn đột nhiên lật người sang bên cạnh, kéo cô vào trong lồng ngực, anh cười khẽ nói: “Đêm nay gấp gáp quá, không phát huy được, ngủ đi đãi”

 

Sự căng thẳng của Đường Tư Vũ dần được thả lỏng, cô xoay người, biết là anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên mới dừng lại.

 

“Xin lỗi, em sẽ căng thẳng nếu không kiềm chế được.” Đường Tư Vũ xin lỗi.

 

Chuyện cái đêm từ 6 năm trước kia, cô đã không còn hận anh, nhưng ký ức của thể xác thường nhạy cảm và mạnh mẽ hơn cả tinh thần.

 

Đặc biệt là trong vấn đề này, não của cô không thể làm cơ thể thả lỏng được, cô cũng khó chịu về việc này. Hình Liệt Hàn cười, xoa đầu cô: “Không vội… Chờ chúng ta thoải mái mấy ngày rồi lại thử, dù sao cũng đã nhịn đến bây giờ, nhịn thêm một chút cũng được.”

 

Trong lòng Đường Tư Vũ cảm động, duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào.

 

Sau khi Đường Tư Vũ ngủ, Hình Liệt Hàn mới bị cơn buồn ngủ ngọt ngào của cô lây nhiễm, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Đêm nay, trong một xưởng sửa xe của thành phố, Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đang tạm thời ở đây để nghỉ ngơi và thu xếp.

 

Làm cho Diệp Khải Nguyên cảm thấy vui vẻ chính là người của anh ta có bạn bè ở đây, cho nên bọn họ không cần phải lộ mặt đến ở trong khách sạn, mà ở trong xưởng sửa xe bí mật này. Hơn nữa, còn có thể mua thêm một ít súng có uy lực khá lớn.

 

Nghê Yên đã phát điên, thậm chí Diệp Khải Nguyên cũng phát điên theo, không gì khiến anh ta hạnh phúc hơn việc loại bỏ người đàn ông trong lòng người mình yêu.

 

Anh ta không hận Hình Liệt Hàn, nhưng bởi vì người phụ nữ mà anh ta yêu hận hắn, nên anh ta cũng hận, thậm chí còn hận hơn.

 

Lần này anh ta đã thăm dò rõ ràng lịch trình của Hình Liệt Hàn, lúc này, bọn họ đang lần lượt xem bản đồ tìm nơi để ra tay, tình cờ có người quen ở đây nên chuyện này cũng không rắc rồi.

 

Chỗ mà lần này Hình Liệt Hàn đến là một trang viên, cách xa thành phó, trên đoạn đường này có nhiều cơ hội để ra tay hơn, có cầu, còn có đường rừng khá vắng vẻ.

 

Bây giờ, bọn họ lại chưa nắm rõ lần này Hình Liệt Hàn sẽ mang theo bao nhiêu vệ sĩ ra ngoài. Nếu vệ sĩ tương đối nhiều thì muốn xuống tay với anh, vẫn sẽ tương đối khó.

 

Mà lần này Diệp Khải Nguyên hoàn toàn không muốn Hình Liệt Hàn sống sót về nước, sau khi ám sát xong, anh ta cũng định sẽ trốn đi, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Nghê Yên.

 

“Vậy ở ra tay ở chỗ ngã rẽ này đi! Chúng ta phục kích hai nhóm người. Nếu trong lần đầu tiên mà anh ta còn sống, vậy thì anh ta sẽ buộc phải đến địa điểm thứ hai.

 

Lúc đó, anh ta sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.”

 

Diệp Khải Nguyên đồng ý với cách làm đó, chặn mọi đường sống của Hình Liệt Hàn, không được đề anh chạy thoát.

 

“Mấy người đừng chủ quan, đừng cho rằng Hình Liệt Hàn chỉ là một doanh nhân, thân thủ của hắn cũng không hề yếu, hắn còn từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, giành được thành tích vô cùng xuất sắc, cho dù là thiện xạ hay chiến đấu thì cũng không được coi thường.”

 

“Sợ cái gì, có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng mạnh bằng súng trên tay anh em chúng tôi.” Có người đàn ông vẫn khinh địch, gã tự tin cầm súng trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi