TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tô Hi nhìn, là nữ diễn viên hạng A Diệp Nghiên, cô cười cười: “Đã lâu không gặp.”

 

Diệp Nghiên ló đầu sang một bên: “Hi, tổng giám đốc Ôn, rất vui được gặp anh.

 

Tôi là nghệ sĩ Diệp Nghiên dưới trướng công ty anh.”

 

Khi nói câu này, Diệp Nghiên rất tự nhiên ôm Tô Hi một cách thân mật, giả vờ như rất quen thuộc, Tô Hi bị ôm, còn Diệp Nghiên vẫn có thể khoe được phần thân trên đầy đặn của mình, dù sao trong giới giải trí, Tô Hi đã nhiều lần bị chê là ngực phẳng.

 

Tất nhiên là nó không bằng phẳng, chẳng qua là không quá lớn thôi.

 

Ôn Lệ Thâm chỉ liếc qua liền nhận ra mưu mô của Diệp Nghiên, anh lãnh đạm gật đầu nói với Tô Hi: “Anh dẫn em đi gặp một Vài người.”

 

Câu nói này chính là muốn đem Tô Hi rời đi, Tô Hi không phải đồ ngốc, tâm tư của Diệp Nghiên cô có thể không nhìn ra sao?

 

Cô lịch sự rụt tay lại, nói với Diệp Nghiên: “Xin phép.”

 

Diệp Nghiên vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn lại được, vẻ mặt hờ hững của Ôn Lệ Thâm vừa rồi cho thấy anh không hề có chút hứng thú nào với cô ta.

 

Nhưng cô ta không thua Tô Hi về chỗ đứng, công việc, kỹ năng diễn xuất và ngoại hình, tại sao lại có thể như vậy? Tô Hi rốt cuộc đã cho ông chủ lớn này loại thuốc mê gì chứ?

 

Tô Hi và Ôn Lệ Thâm vừa mới đi chưa được vài bước, họ đã đụng phải một trong những nữ nghệ sĩ từng hợp tác chung của cô: “Hi Hi…” Cô ta chạy đến chào hỏi như một con bướm.

 

“Chào cô, Tiểu Nhã.” Tô Hi mỉm cười đáp lại, tay vẫn nắm chặt tay Ôn Lệ Thâm.

 

Ánh mắt của Ôn Lệ Thâm rơi vào khuôn mặt của Tiểu Nhã, đôi mắt hẹp dài của Tiểu Nhã lập tức nhìn qua đầy quyền rũ, trong mắt bắn ra hai tia quyến rũ vô hình mà người khác không thể nhìn thấy được, cô đưa tay ra: “Tổng giám đốc Ôn, chào anh, tôi là bạn tốt của Hi Hi, tên tôi là Lưu Quỳnh Nhã.”

 

Ôn Lệ Thâm gật đầu nhưng không bắt tay, ánh mắt Tô Hi cũng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói với anh: “Hay là, anh đi trước gặp khách hàng của anh đi!

 

Em cùng bạn ôn lại chuyện cũ.”

 

Nói xong, Tô Hi buông tay anh ra, sau đó một tay nắm lấy Lưu Quỳnh Nhã, Lưu Quỳnh Nhã sợ tới mức nhìn lên người Ôn Lệ Thâm, Tô Hi biết cô đã đóng phim vài năm rồi, ở đây có khoảng tầm trên dưới 20 nữ nghệ sĩ cô ít nhiều cũng có quen biết. Nếu ai cũng vì cô mà đến chào hỏi Ôn Lệ Thâm, anh nhất định sẽ phiền phứ!

 

cAnh ấy không phiền, cô cũng phiền lắm rồi.

 

“Một lát nữa anh sẽ tới tìm em.” Thân hình mảnh mai của Ôn Lệ Thâm đến gần cô một chút, cúi người, hôn lên tóc cô một cái rất âu yếm, rồi sau đó mới xoay người rời đỉ.

 

Tô Hi cảm nhận được tình yêu của anh, trong lòng cô ấm áp, đưa mắt nhìn theo anh.

 

Lưu Quỳnh Nhã ở bên cạnh nhất thời ghen tị đến mức hốc mắt đỏ lên, nhận thức được rằng, Ôn Lệ Thâm yêu Tô Hi, tình yêu đã đạt đến cảnh giới rồi.

 

Buổi tiệc tối nay vô cùng náo nhiệt, trang phục lộng lẫy, quan khách dập dìu như mây bay.

 

Bao quanh Tô Hi là một vài nữ minh tỉnh thường hợp tác đóng phim chung với cô, nên tất nhiên họ sẽ đến chỗ cô để học hỏi thêm kinh nghiệm, đều muốn hỏi thử Tô Hi làm cách nào để có thể quen biết với Ôn Lệ Thâm.

 

Đối với vấn đề này, Tô Hi chỉ biết cười cho qua, cô biết rằng những lời nói lung tung trong giới giải trí này, cho dù cô chỉ vô tình nói ra một câu thôi, thì cũng sẽ bị khuếch đại ra mấy trăm hoặc máy triệu lần rồi truyền ra bên ngoài, vì thế tốt hơn hết cô nên giữ bí mật về mối quan hệ của mình.

 

“Hi Hi, chị quả thật là may mắn đó! Dưới quyền của tập đoàn Thiên Mộ nhiều nghệ sĩ như vậy, thế mà chị lại là người đứng đầu, trước khi thân phận của Ôn Tổng còn chưa công khai, thì chị đã ở cùng anh ây rồi, thật là ngưỡng mộ quá đi!”

 

Có một số người lời nói lại chua ngoa như thế, nói ra như thể Tô Hi đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn lấy thân thể của mình mới có thể tóm được Ôn Lệ Thâm trong tay.

 

Tô Hi cười nhạt: “Gặp gỡ được nhau ắt là duyên phận”

 

Lúc này, Tô Hi nhìn thấy hai cô gái đứng bên cạnh cô không xa, dùng ánh mắt đồ ky trừng mắt nhìn cô, Tô Hi liếc nhìn, đó không phải là kẻ thù truyền kiếp của cô Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao thì còn có thể là ai nữa?

 

Có điều nghĩ đến cuộc gặp gỡ của cô và Ôn Lệ Thâm, thật sự may mắn nhờ có “sự giúp đỡ” của hai nữ nhân này khiến cô năm lần bảy lượt xấu hỗ trước mặt Ôn Lệ Thâm, thế nhưng may ở chỗ là nhờ như vậy mà mối quan hệ của cô và Ôn Lệ Thâm dần dần được hâm nóng lên.

 

Nhưng Tô Hi tuyệt đối sẽ không cảm ơn hai “người nào đó” này, bởi vì bọn họ không từ một thủ đoạn nào hại cô nhiều lần xấu hổ như vậy, cô cũng bị lăng mạ đến nổi mang trong mình vô số tai tiếng.

 

Ánh mắt của Tô Hi chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao lúc này đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, hoảng loạn mà nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Tô Hi.

 

Lúc này đây, bọn họ hối hận vô cùng, hồi hận rằng những kế hoạch hãm hại Tô Hi trước đây thật tầm thường, xem ra chỉ cần Tô Hi ngồi lên được vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mộ thôi, thì vị trí nhỏ nhoi của bọn họ làm gì còn chỗ đứng nào trong giới giải trí này nữa.

 

Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp lúc ở phía sau Tô Hi đối mặt nhìn nhau, cảm thấy lo sợ về tương lai của họ.

 

Hai người từ trong đám người bước về hướng ban công yên tĩnh phía bên kia, Diệp Lạp Lạp cắn răng: “Thật không thể nào ngờ được, Tô Hi vậy mà lại quyến rũ được Ôn Lệ Thâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi