TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hỏi xong Đường Ty Ty đột nhiên nhìn thấy trong tay anh cầm một cây bút mới, nhưng không phải là cô đưa cho, cô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thầy Ôn, anh vẫn chưa dùng cây bút mà em tặng sao?”

 

“Sau này tôi dùng.”

 

Ôn Lương Diệu mỉm cười đáp.

 

“Cái bút này xem ra cũng mới, ai tặng anh thế.”

 

Trong lòng Đường Ty Ty có chút đồ ky, rõ ràng là đồ mới như nhau nhưng anh không thèm dùng đồ cô tặng.

 

“Là một người bạn tặng.”

 

Ôn Lương Diệu trả lời một câu sau đó đem đóng nắp bút lại bỏ vào hộp đựng bên trong.

 

Đường Ty Ty cắn môi lấy hết can đảm nói: “Thầy Ôn, ngày mai sinh nhật anh, em có thể đến nhà tổ chức sinh nhật cùng anh được không?”

 

Ôn Lương Diệu khẽ giật mình, anh lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không thích đón sinh nhật lắm, cho nên có lẽ…”

 

“Vậy… em tổ chức cho anh? Em sẽ đặt một nhà hàng và cũng gọi bánh ga-tô, vậy có được không?”

 

Đường Ty Ty muốn nhân cơ hội này xúc tiến mối quan hệ.

 

“Không cần, cảm ơn cô.”

 

Ôn Lương Diệu rất lễ phép từ chối, liếc nhìn thấy tiểu nha đầu thò đầu vào cửa số, chân dài bước ra ngoài.

 

Sau lưng, Đường Ty Ty không khỏi thở dài có chút thất vọng.

 

Ôn Lương Diệu vừa đi ra liền bắt gặp cô gái bên cạnh chuẩn bị trốn, tức giận nói: “Nhìn trộm không có gì tốt cả.”

 

“Em không có nghe lén gì cả, chỉ là không cần thận nghe được thôi.”

 

Hình Nhất Nặc cong khóe miệng, chớp chớp mắt hỏi anh: “Mai anh không đón sinh nhật à?”

 

“Không có ý định đó.”

 

“Vậy em không được ăn bánh sinh nhật rồi” Hình Nhất Nặc chu cái miệng nhỏ thất vọng nói.

 

Ôn Lương Diệu híp mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn thất vọng hỏi: “Em muốn ăn bánh sinh nhật sao?”

 

“Muốn chứ, nhưng mà anh lại không tổ chức.”

 

“Vậy thì đi.”

 

Ôn Lương Diệu vừa nói vừa đi về phía trước.

 

Phía sau, Hình Nhất Nặc mặt mày rạng rỡ đuổi theo bước chân của hắn: “Thật à, thật sự là đón sinh nhật hả? Tổ chức ở đâu? Với ai vậy?”

 

*Ở nhà.”

 

“Vậy thì tốt, em có thể ăn bánh ga-tô sinh nhật của anh.”

 

“Vậy em phải tặng một món quà mới được an.

 

“Á, còn phải tặng quà sao? Cây bút máy kia không tính là quà à?”

 

“Cái đó là quà em mua trong chuyến du lịch, quà sinh nhật khác.”

 

Ôn Lương Diệu đầu cũng thèm ngoảnh lại phản bác.

 

Hình Nhất Nặc đành phải gật đầu nói: “Vậy được rồi, em sẽ tặng cho anh món khác. Anh muốn quà gì?”

 

Ôn Lương Diệu dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô: “Tùy em, chỉ cần là em đưa anh sẽ thích.”

 

“Hả?”

 

Hình Nhất Nặc nhất thời nghe không hiểu ý tứ, ngồi trong xe trên đường về cô đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu này, nghĩa là gì?

 

Ôn Lương Diệu đưa cô về nhà, được Tưởng Lam nhiệt tình mời vào nhà để tối nay ăn tối ở đây, Ôn Lương Diệu cũng không từ chối.

 

“Chú Ôn…” Hình Dĩ Hi(*) chạy đến bên anh: “Chú Ôn, chú chơi trò chơi với cháu được không?”

 

“Chơi trò gì?”

 

Ôn Lương Diệu cười hỏi.

 

“Chúng ta chơi cờ phi hành nhé?”

 

“OK, cô cũng muốn chơi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi