TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

 

“Được thôi! Chúng ta vừa lái xe vừa chơi dọc đường. Em có hẳn cả kỳ nghỉ hè kìal”

 

“Được.”

 

Ôn Lương Diệu đồng ý với cô.

 

“Yeah!”

 

Hình Nhất Nặc giơ dấu V lên.

 

Ôn Lương Diệu cười mà lắc đầu. Quả nhiên vẫn là tính trẻ con.

 

Đang còn tham quan thì nghe thấy sau lưng có một tiếng nữ giới vô cùng ngọt ngòa vang lên: “Ôn nhị thiếu gia.”

 

Ôn Lương Diệu ngắn người, quay đầu lại.

 

Chỉ thấy Từ Dương ở phía sau đang mỉm cười mà đi về phía họ: “Lâu rồi không 94p.

 

“Từ tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

 

Ôn Lương Diệu lịch sự mà chào một tiếng.

 

Hình Nhất Nặc nhìn Từ Dương, trong ánh mắt trong suốt xẹt qua tia cố ý ngầm. Cô có một loại cảm giác, Từ Dương này có thiện cảm với Ôn Lương Diệu.

 

“Mọi người là tới thăm chị Tô sao?”

 

Từ Dương tò mò hỏi.

 

“Đúng vậy, cũng tiện đường qua chơi.”

 

Ôn Lương Diệu gật đầu.

 

“Nhất Nặc, có nhớ chị không?”

 

Từ Dương chào Hình Nhất Nặc.

 

Hình Nhất Nặc cười tươi: “Nhớ chứ! Chị Từ mài”

 

Từ Dương cười với cô một cái, ánh mắt lại có chút khát vọng mà nhìn Ôn Lương Diệu, trong ánh mắt có máy tia xâu hỗ mà không tiện nói ra.

 

Ôn Lương Diệu cảm nhận được thứ trong mắt Từ Dương. Anh giả vờ không thấy, vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai Hình Nhất Nặc một cái: “Nên đi tìm cậu nhóc rồi.”

 

“Vâng!”

 

Hình Nhất Nặc cũng hiểu ý, khoác tay anh: “Đi thôi! Chúng ta đi tìm anh trai.”

 

Lúc Ôn Lương Diệu định rời đi thì Từ Dương đột nhiên có chút mạo muội mà hỏi: “Ôn nhị thiếu gia, tôi biết một nhà hàng rất ngon, xin hỏi hai ngày nay anh có thời gian không? Tôi đưa mọi người đi an.

 

Ôn Lương Diệu quay đầu cười nói: “Xem tình hình đi! Lần này tôi phụ trách trông coi hai đứa nhỏ, cũng không nhất định có thời gian rảnh.”

 

Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh anh, liền không phục. Hai đứa nhỏ?

 

Hình Dĩ Hi đúng là nhỏ, nhưng chẳng lẽ trong mắt anh cô cũng là trẻ nhỏ?

 

“Được! Vậy hẹn sau vậy.”

 

Từ Dương đè sự thất vọng trong lòng xuống, nhìn bọn họ rời đi.

 

Vừa đi vào phòng trưng bày trang phục, Hình Nhất Nặc tức giận mà đi nhanh về trước. Ôn Lương Diệu thấy cô đi nhanh liền kinh ngạc: “Nhất Nặc, đi chậm chút.”

 

Hình Nhất Nặc định không để ý tới anh.

 

“Nhất Nặc, em sao vậy?”

 

Ôn Lương Diệu có một loại trực giác, anh đã chọc giận cô rồi.

 

Ở trong một góc khác, có hai nhân viên đang khiêng rương lớn quá, suýt chút đụng vào Hình Nhất Nặc. Ôn Lương Diệu phía sau chạy qua liền kéo cô một cái, bảo vệ cô bên người. Góc này có chút yên tĩnh, bên cạnh Ôn Lương Diệu chính là một góc, mà cơ thể cao lớn của anh rọi bóng xuống trùm lên người cô gái ở trong góc.

 

Sau khi hai nhân viên đi qua, Hình Nhất Nặc ngắng đầu lên còn Ôn Lương Diệu cúi đầu xuống, trong chốc lát hai khuôn mặt sát gần nhau. Hô hấp của Hình Nhất Nặc có chút ngưng trệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ au. Ôn Lương Diệu nhanh chóng đứng thẳng và lùi lại một bước.

 

“Em thế nào rồi?”

 

Ôn Lương Diệu dịu dàng nhìn về phía cô.

 

“Ở trong mắt anh vốn dĩ em là một đứa trẻ có phải không?”

 

Hình Nhất Nặc bắt đầu chất vần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi