TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ôn Lệ Thâm có chút buồn cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó vì sợ cô bị cảm lạnh, anh duỗi tay ôm cô đặt lên giường. Tô Hi hừ nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng hơi mở mắt. Khi anh chuẩn bị rời đi, cô vươn tay nắm lấy bàn tay lớn của anh, mơ màng lầm bẩm: “Ngủ với em một lát.”

 

“Được rồi, em ngủ trước đi, anh tắm rửa xong thì bồi em ngủ.”

 

Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng an ủi một câu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Bây giờ mới chín giờ, anh rất khi ngủ sớm như vậy nhưng chỉ cần ở bên cô gái này thì anh cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.

 

Lúc này, trong một căn phòng bên cạnh không xa, Đường Tư Vũ vừa mới tắm cho cậu bé xong xuôi, cậu bé thoải mái trong bộ đồ ngủ xem phim hoạt hình trên giường lớn, Hình Liệt Hàn đang giải quyết công việc bên trên ở ban công. Đường Tư Vũ tắm xong, mái tóc dài buộc hờ sau đầu, cô nói với cậu bé: “Con mệt không?

 

Muốn hay không ngủ sớm một chút!”

 

“Con chưa buồn ngủ.”

 

Cậu bé lắc đầu.

 

Đường Tư Vũ bưng một tách trà bước ra ngoài ban công rộng rãi và ở đây bày một bộ bàn ghế giản dị. Laptop của Hình Liệt Hàn được bật lên, dưới ánh đèn vàng ám áp, thân hình của hắn trông đặc biệt thon dài và quyến rũ. Đường Tư Vũ đưa nước cho hắn, hắn duỗi tay nhận lấy, uống một ngụm rồi ngước lên nhìn cô, nhìn mái tóc xõa vai của cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn như tuyết khiến tâm hắn dao động lợi hại.

 

Hắn kéo lấy cánh tay của cô, ôm lấy vòng eo thon thả.

 

Đường Tư Vũ rất chú ý sẽ làm ảnh hưởng trước mặt con trai vì vậy cô ngay lập tức dùng tay đánh hắn một cái, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có lộn xôn!”

 

“Em dỗ con đến phòng khách ngủ đi”

 

Hình Liệt Hàn thì thầm nói với cô, giọng nói ám chỉ gì đó.

 

Đường Tư Vũ nhìn thấy hắn như vậy, cô che miệng cười: “Anh dỗ đi!”

 

Hình Liệt Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, để anh dỗ.”

 

“Tuy nhiên, tinh thần con trai chúng ta có vẻ không tệ, hiện tại không muốn ngủ.”

 

Đường Tư Vũ ngồi xuống ghế sô pha đối diện với hắn.

 

Gương mặt đẹp trai của Hình Liệt Hàn thoáng hiện vẻ khó chịu và bất đắc dĩ, phản bác nói: “Đã ba ngày.”

 

“Cái gì ba ngày?”

 

Đường Tư Vũ giả vờ không hiểu.

 

Hình Liệt Hàn lập tức gõ một vài từ trên màn hình máy tính, quay màn hình máy tính lại và nói với cô: “Em tự nhìn đi.”

 

Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Đúng là không biết xấu hồ, không biêt thẹn!”

 

Hình Liệt Hàn câu môi cười một tiếng, đứng dậy nói: “Anh đi dỗ con trai ngủ.”

 

Đường Tư Vũ thấy hắn thật là để ý chuyện này nên để hắn đi, nhìn dòng chữ trên máy tính, cô đưa tay xóa đi, trái tim có chút đập loạn.

 

Trong một phòng khác, Hình Nhất Nặc rất cam đảm, không có áp lực gì khi ở một mình trong phòng, lý do chính là xung quanh đều là người thân của cô nên cô không cảm thấy sợ hãi gì cả.

 

Gần mười giờ, điện thoại nội bộ của khách sạn đột ngột đổ chuông khiến cô giật nảy mình.

 

Cô ngồi xuống và nhặt nó lên: “Alô!”

 

“Này, em đã ngủ chưa?”

 

Giọng của Ôn Lương Diệu truyền đến.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hình Nhất Nặc vui mừng, hơi xâu hỗ trả lời: “Có chuyện gì mà gọi cho em muộn như vậy?”

 

“Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem vết thương lúc sáng của em còn đau không, có nên bôi thuốc không?”

 

Hình Nhất Nặc đã quên đau từ lâu nhưng lúc này khi anh nhắc đến, cô cúi đầu nhìn xuống vị trí sưng đỏ, cô trái với lương tâm hoảng sợ nói: “Đau… Còn đau quát Anh có thuốc không?”

 

“Có, anh qua đó bôi giúp em.”

 

Ôn Lương Diệu đáp.

 

“Được, anh tới đi!”

 

Hình Nhất Nặc nói xong liền cúp điện thoại, sau đó che khuôn mặt nóng rực của mình nghĩ tại sao cô lại nói dối anh!

 

Quả nhiên, rất nhanh thì chuông cửa của cô vang lên, cô vội vàng mở cửa, đứng người cửa không phải là Ôn Lương Diệu thì còn có thể là ai khác?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi