TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nội tâm Tô Thắm căng thẳng, chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị tâm lý bị gia đình anh cự tuyệt sao?

 

“Em có chuẩn bị tâm lý rồi.”

 

Tô Thắm hít một hơi lạnh, đáp.

 

“Em biết gì để chuẩn bị sao?”

 

Hiên Viên Thần cười trầm thấp hỏi.

 

Tô Thắm thành thực trả lời: “Không biết.”

 

“Chuẩn bị tâm lý cho tốt, ba mẹ anh muốn gặp em.”

 

Hiên Viên Thần công bố đáp án.

 

Tô Thắm đơ vài giây trước khi nuốt nước bọt lo lắng hỏi: “Khi nào ạ?”

 

“Chờ anh lên lịch, dù sao cũng hẹn em và anh về nhà càng sớm càng tốt.”

 

“Vậy thì họ…”

 

Trái tim Tô Thắm thắt lại, cô rất bối rồi.

 

“Bọn họ rất thích em, hoàn toàn chấp nhận em.”

 

Hiên Viên Thần nói chắc chắn.

 

Tô Thắm nhìn cảnh tuyết mờ mịt trước mặt, lòng như muốn rơi trên mặt đất như những bông tuyết kia.

 

“Thực sự sao? Anh không gạt em đó chứ?”

 

Cô không khỏi hỏi lại một câu.

 

“Anh nói rồi, kiếp này anh sẽ không nói dối em.”

 

Giọng nói êm dịu của Hiên Viên Thần truyền cho người ta cảm giác được thêm sức mạnh.

 

Tô Thắm che môi, cả người như dốc hết sức lực, cô ngồi xổm người trong góc, khóe mắt mang theo ý cười, một giọt lệ rơi ra.

 

“Ừm, chờ anh sắp xếp.”

 

Tô Thắm nhẹ giọng trả lời.

 

“Em đang ở đâu?”

 

“Ở trong nhà.”

 

Tô Thám buộc lòng phải nói dối không muốn anh lo lắng.

 

“Lạnh quá, đừng chạy lung tung.”

 

“Anh cũng vậy, chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”

 

“Được.”

 

Hiên Viên Thần cười nhẹ trả lời: “Anh đi họp trước, tối gọi điện cho em sau.”

 

“Ừm, anh đi làm việc đi.”

 

Tô Thắm vừa nghe cuối điện thoại, cô hơi ngửa mặt lên, tất cả những lời đe dọa và áp lực mà Lâm Băng Nguyệt vừa rồi dành cho cô đều biến mắt.

 

Cô không nói với anh về chuyện Lâm Băng Nguyệt tìm mình, không muốn anh phải lo lắng, anh đã rất mệt mỏi khi phải giải quyết công việc đất nước mỗi ngày rồi. Chuyện này cô tự mình tiêp nhận là được.

 

Lâm Băng Nguyệt vẫn chưa bỏ cuộc? Bây giờ, nhìn thấy tính cách của cô ta, Tô Thắm sẽ càng không nhượng bộ.

 

Tình yêu không bao giờ có thể nhượng bộ.

 

Tô Thắm từng bước từng bước trở về nhà, toát mồ hôi hột, cô mở cửa sân bước vào, đột nhiên, cô nhìn thấy mẹ cô đang gọi ai đó.

 

Tô Thắm sửng sốt, vội vàng đi vào, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng bàn, sắc mặt cô hơi thay đổi, chính là Đoạn Tử Hiên.

 

Anh ta thực sự đã tìm đến đây.

 

Đoạn Tử Hiên nhìn thấy Tô Thắm đã trở lại, lập tức kích động đứng lên: “Tiêu thắm, em về rồi.”

 

“Anh đến đây làm gì?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi