TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đường Tư Vũ mở cửa ghế phụ ngồi vào, nói với Kỳ Lương: “Cảm ơn anh đã đến đón em.”

 

“Đừng khách sáo.” Kỳ Lương cười, nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay thực sự rạng ngời khiến con tim anh hơi rung động.

 

“Con em đâu? Có người chăm thằng bé rồi hả?” Kỳ Lương tò mò hỏi.

 

“Ừm! Bạn em đang trông thằng bé.”

 

Đường Tư Vũ đáp lời.

 

“Em một mình nuôi con thực sự không dễ dàng gì, nói thật, anh cũng là con của gia đình đơn thân, anh có thể hiểu được sự vất vả của hai mẹ con em.”

 

Đường Tư Vũ sững sờ, thấy anh có ý tâm sự, cô lập tức trở thành một thính giả yên lặng lắng nghe.

 

“Sự nghiệp của anh giờ không chỉ thành công mà anh còn rất nồi tiếng nữa, mẹ anh chắc chắn rất tự hào về anh.” Đường Tư Vũ an ủi.

 

“Đúng vậy! Giờ anh đã có thể khiến mẹ anh tận hưởng tuổi gia rồi, cũng không để bà ấy phải bận tâm vất vả gì nữa.” Nói xong, ánh mắt Kỳ Lương nhìn vào cô, lời nói đấy thâm tình: “Tư Vũ, em đã bao giờ nghĩ tới việc cho con trai em một gia đình hoàn chỉnh chưa?”

 

Đường Tư Vũ đơ một lúc, lập tức hiểu ý của anh ta, cô mỉm cười: “Có chứ! Nhưng bây giờ con em vẫn còn quá nhỏ nên em hơi sợ, đợi thằng bé lớn lên thêm một chút rồi tính sau.”

 

Kỳ Lương cũng nghe ra ý của cô, liền cười nói: “Lúc nào có thời gian cô đưa thằng bé đến đây chơi.”

 

“Vâng! Được ạl” Đường Tư Vũ liền nhận lời, trong lòng cô chợt nghĩ tên Hình Liệt Hàn kia chắc chắn không đồng ý chuyện này đâu.

 

Thành phố vào buổi đêm đâu đâu cũng tràn ngập hương vị của tình yêu, dưới tình cảnh náo nhiệt, sầm uất khiến người ta có cảm giác thư thái tột độ.

 

Kỳ Lương và Đường Tư Vũ cùng nhau bước vào buổi tiệc. Hôm nay Diệp Du mời khá nhiều khách, ít nhất cũng khoảng hơn 50 người. Bày ra 6 chiếc bàn với đa dạng các món ăn, bên cạnh còn có một sảnh tiệc nhỏ như là một bữa tiệc cho những người nỗi tiếng.

 

Đường Tư Vũ vừa bước vào một số người bạn của Diệp Du đều ngạc nhiên quan sát cô, bởi lẽ lần này tại bữa tiệc của Diệp Du sự xuất hiện của cô có thể nói đã tạo nên ấn tượng sâu sắc với mọi người.

 

Đường Tư Vũ từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình giàu có, tài phiệt nên đối diện với tình cảnh này cô cũng không có chút e ngại, rụt rè gì mà thay vào đó là bộc lộ sự tự nhiên, khoan thai, con nhà khuê các.

 

Khiến mọi người vừa nhìn liền cảm thấy quý mến. Diệp Du đã sắp xếp cho cô và Kỳ Lương ngồi cạnh nhau, cũng vì để mọi người biết thân phận của Đường Tư Vũ càng trở nên cao quý hơn. Kỳ Lương là một nghệ sĩ nổi tiếng cả về âm nhạc và điện ảnh, hơn nữa lại còn lớp tài năng bậc nhất.

 

Vậy nên, Đường Tư Vũ ngồi cạnh anh, những hoài nghi về danh giá thân phận cô cũng được nâng lên không ít.

 

Tuy nhiên, Đường Tư Vũ cũng không nghĩ đến suy nghĩ của người khác. Trong lần trình diễn đó, Kỳ Lương đã giúp cô rất nhiều. Vì vậy cô không hề bài xích việc phải tiếp xúc gần với anh ta.

 

Đương nhiên cô tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác.

 

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhau tận hưởng bữa tối đầy thịnh soạn.

 

Tại khu chung cư, Hình Liệt Hàn bế cậu nhóc lên xe chuẩn bị đưa con về nhà ăn tối. Trên xe, cậu nhóc rất thích thú, cậu rất nhớ cô nhỏ và chú nhỏ của cậu.

 

Cha mẹ Hình Liệt Hàn đã sớm ở nhà đợi sau khi nghe điện thoại của anh gọi đến.

 

Nửa tiếng sau, Hình Liệt Hàn dắt tay con bước vào đại sảnh.

 

Hình Nhất Nặc vội chạy đến nắm tay cậu nhóc. Hai cô cháu cùng nhau lên tầng chơi.

 

Hình Liệt Hàn hỏi cha anh: “Cha định để Nhất Phàm đi du học thật sao?”

 

“ỪI Đó là cách tốt nhất để bồi dưỡng cho nó thành tài rồi. Nó cũng nghĩ thế. Mà cũng liên hệ với trường bên đó rồi, một tuần nữa ta sẽ qua đó một chuyền.”

 

“Mẹ và cha con đến lúc đó sẽ qua đó ở cùng em một thời gian. Chắc là Tiểu Nặc sẽ phải qua nhà con ở tạm rồi.” Tưởng Lam quay qua nói với anh.

 

“Không vấn đề gì.” Hình Liệt Hàn gật đầu.

 

Có đứa em gái thông minh lanh lợi qua chơi với con trai, anh cũng rất sẵn lòng.

 

“ÀI Còn một chuyện nữa, cha con đã nhờ Ôn lão gia sau này sẽ để thằng bé Lương Diệu qua phụ đạo thêm cho Nhất Nặc.”

 

Hình Liệt Hàn vừa nghe thấy em trai Lệ Thâm qua dạy em mình liền mỉm cười: “Vâng, rất tốt ạ! Nhất Nặc thực sự cần có một người quản nó thật nghiêm túc.”

 

“Lúc bé, bà Ôn cũng từng đùa là gả Nhất Nặc cho Lương Diệu. Mới nói đây đó mà bây giờ hai đứa nó đã lớn như này rồi.”

 

“Lương Diệu bây giờ cũng 22 tuổi rồi mẹ nhỉ?”

 

“Chừng đấy rồi. Chuyện này còn đừng cho Nhất Nặc biết, bằng không nha đầu này sẽ nhất quyết không cho Lương Diệu dạy đâu.” Tưởng Lam nói xong, nhìn chồng và con trai, hy vọng họ sẽ không tiết lộ chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi