TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Con bé có đến tìm cậu không?”

 

*Dì nói cái gì? Thư Thuần đến tìm tôi?”

 

Mô Phi khiếp sợ.

 

“Đúng rồi! Con bé đã xuất ngoại mấy ngày rồi, tôi không liên lạc được với nó, mà nó cũng không liên lạc với tôi. Tôi lo lắng quá nên hỏi viện trưởng số điện thoại của cậu.”

 

Mô Phi đơ mất mấy giây, Thư Thuần đến đây một mình tìm anh?

 

*Di Trần, dì đừng gấp, dì cho tôi biết Thư Thuần đến đây vào ngày nào.”

 

*Nó đi hôm mùng bốn, bây giờ đã mùng bảy rồi mà một chút tin tức cũng không có.”

 

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

 

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

 

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

 

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.”

 

Mộ Phi giao phó một tiếng.

 

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

 

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

 

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

 

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

 

Cô có bị ướt không?

 

tức cũng không có.”

 

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

 

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

 

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

 

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.”

 

Mộ Phi giao phó một tiếng.

 

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

 

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

 

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

 

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

 

Cô có bị ướt không?

 

Bàn tay trên xe lăn của Mộ Phi bị năm chặt thành nắm đấm, lúc này nếu chân còn lành lặn, anh có thể tự mình tìm kiếm cô, nhưng lúc này, anh chỉ có thể mắc kẹt ở đây.

 

Mộ Phi lo lắng, anh đột nhiên muốn đứng lên, muốn rời khỏi đây đi ra ngoài.

 

Anh cảm thấy như một con thú lo lắng bị mắc kẹt bên trong anh, anh đưa tay ra để chống tay vịn của chiếc xe lăn.

 

Trước tiên dùng lực cánh tay để đứng dậy, ngay sau đó anh buông tay để hai chân gắng sức.

 

Lúc này, một người giúp việc đi qua, thấy Mộ Phi đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu đứng lên được rồi.”

 

Một lớp mồ hôi túa ra trên trán Mộ Phi, vỏn vẹn mười mấy giây sau đó anh quy xuống, hai tay chống trên mặt đất.

 

Tuy nhiên, đối với anh mà nói đứng trong mười giây, đó là một cảm giác đã mắt từ lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi