TỔNG TÀI DADDY KIÊU NGẠO: BẢO BỐI, MAMI ĐỪNG HÒNG TRỐN!


Bữa tiệc trở nên sôi nổi khi có thêm màn cầu hôn đặc sắc của đại thiếu gia nhà họ Hoắc.

Sau một thời gian cũng dần dà kết thúc trong mĩ mãn.

Khách khứa lần lượt chào hỏi rồi gửi lời chúc mừng đến gia chủ Hoắc gia rồi ra về.
Không một ai biết hai thân ảnh nhỏ nhất trong nhà lúc này đã không thấy đâu nữa.
Trên sân thượng.
Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên lúc này đang ngồi trên xích đu hóng gió.

Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: "Mấy ngày qua công việc bề bộn, không có thời gian cho em, anh nhớ em quá."
"Em cũng nhớ anh." Phương Vũ Yên có chút đỏ mặt nói.
"Đợi qua tuần, công việc anh bớt bận bịu một chút, chúng ta cùng đem Nhật Nhật đi công viên trò chơi."
"Đi công viên sao?" Phương Vũ Yên ngước mắt nhìn anh, có chút bất ngờ, "Như vậy có phiền lắm không, công việc của anh nhiều như vậy, tay anh vẫn còn bị thương."
"Không phiền.


Hoắc Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay Phương Vũ Yên, giọng anh ấm áp.

"Anh không cảm thấy phiền chút nào, anh đã nói rồi nếu đã xác định thì em và con nhất định phải luôn ở bên cạnh anh, em và con chuyển đến nhà riêng của anh đi, anh muốn được chăm sóc cho em và con, để em và con có thể trải qua những khoảnh khắc vui vẻ nhất, giống như tối nay vậy"
Phương Vũ Yên nhất thời xúc động không nói nên lời, bao lâu rồi cô mới được quan tâm và yêu thương như thế này.

Cô khẽ dựa đầu vào ngực anh, cảm nhận từng tiếng đập của trái tim anh cũng như hơi thở ấm áp của anh.

Hoắc Hạo Nhiên cũng ôm Phương Vũ Yên vào lòng, cảm giác được ôm bảo bối mình yêu thương trong tay, chân thật đến vô cùng tốt.
Thời gian chầm chậm trôi, cả hai người yên tĩnh tựa vào nhau nhìn cảnh đêm của thành phố phồn hoa bên dưới, cùng cảm thụ cảm giác ở bên cạnh đối phương thật hạnh phúc.
Lúc này bên dưới đại sảnh chợt xôn xao ồn ào, cục diện rối rắm khi phát hiện ra sự vắng mặt của hai cậu nhóc.

"Mau đi gọi đại thiếu gia đi, xảy ra chuyện rồi." Hoắc phu nhân ra hiệu một người hầu đi lên trên lầu gọi Hoắc Hạo Nhiên.
Người hầu kia vội vàng chạy lên sân thượng phía trên, ráo riết gọi lớn: "Cậu Hạo Nhiên, xảy ra chuyện lớn rồi."
Hoắc Hạo Nhiên đang ôm Phương Vũ Yên, hai người nhanh chóng bị đánh động bởi thanh âm cuống cuồng của người hầu, quay lại cùng không hẹn mà hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Người hầu kia cũng không do dự, vừa thở hổn hển vừa báo: "Lúc nãy hai tiểu thiếu gia cùng nhau ra trang viên sau biệt thự để chơi, Nghiêm Tử thiếu gia nói muốn cho Nhật Nhật thiếu gia xem bí mật gì đó, còn có người hầu đi theo, nhưng từ lúc nãy đến giờ đã quá giờ vẫn chưa thấy hai tiểu thiếu gia quay lại.

Mọi người đang đi tìm rồi."
"Cái gì??" Cả Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên cả kinh vội đứng bật dậy chạy vội xuống dưới sảnh.
Bên dưới sảnh lớn, khách khứa dự tiệc cũng không còn ai, chỉ còn lại người bên trong nhà.

Hoắc Thiên Thành em trai Hoắc Hạo Nhiên lúc này đang ôm vợ bên cạnh là Nhan Tình, cũng đang nức nở không ngớt.
Phương Vũ Yên nhìn bà Miểu, cô gắng không để cho nỗi sợ hãi che át đi lý trí, "Mẹ, Nhật Nhật lúc nãy còn ở đây mà, sao đột nhiên lại không thấy nữa?"
Ông bà Miểu lắc đầu, bà Miểu thút thít: "Chúng ta ngồi nói chuyện một lúc, thì thằng bé Nghiêm Tử kéo Nhật Nhật đi chung, nói muốn cho Nhật Nhật xem bí mật gì đó.


Cứ ngỡ đi một lát sẽ quay lại nhưng đợi mãi mà vẫn chưa thấy hai thằng bé đi vào, mọi người đổ đi tìm mới phát hiện không thấy hai thằng bé nữa."
"Mọi người đã tìm hết trong biệt thự chưa?" Hoắc Hạo Nhiên hỏi.
Vợ chồng Hoắc lão gia lo lắng, những cố trấn tĩnh tránh để mọi người hoảng hơn, nói với con trai: "Hạo Nhiên, chúng ta đã cho người đi tìm rồi, không chừng hai thằng bé chỉ đi chơi quanh trang viên thôi."
Hoắc Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, trong biệt thự có nhiều vệ sĩ như vậy, nếu là bọn bắt cóc thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng mang hai đứa nhóc ra ngoài một lúc dễ dàng qua cổng lớn như vậy, trừ phi có người đến dự bữa tiệc rồi ngấm ngầm ra tay.
Mọi người còn đang hoang mang thì bên ngoài một người hầu nam chạy vội vào, Lão gia, phu nhân, chúng tôi tìm thấy tiểu Mạn bị ngất xỉu sau trang viên, còn hai tiểu thiếu gia thì không thấy."
"Cái gì?"
Hoắc lão gia vội hỏi: "Vậy tiểu Mạn đâu, mang con bé vào đây." Người hầu kia vội vàng gọi thêm mấy người đỡ tiểu Mạn đang còn nửa mê nửa tỉnh đi vào.
Cô hầu gái mang tên tiểu Mạn này bình thường hay chăm sóc cho Nghiêm Tử con trai của Hoắc Thiên Thành, lúc này được mọi người dìu vào, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, từ từ tỉnh lại, "Đây là đâu?...!Tiểu thiếu gia đâu?"
Tiểu Mạn cố gắng mở mắt, cô nhìn thấy trước mắt mình chính là ánh mắt đầy lo lắng và hoảng hốt của mọi người trong nhà, vội vàng quỳ sụp xuống, "Lão gia, là lỗi của cháu, cháu không trông chừng tiểu thiếu gia thật tốt, lão gia phu nhân, tất cả là do cháu.."
"Được rồi, đừng cứ khóc mãi, mau nói rõ ràng.

Lúc nãy là hai thằng bé đều đi chung với cô, vậy bây giờ sao lại không thấy hai thằng bé, cô sao lại bị đánh ngất?" Hoắc Thiên Thành lạnh giọng hỏi.

Khí thế áp bức khiến tiểu Mạn run rẩy sợ hãi.
Nhan Tình túm cổ tay của tiểu Mạn, quát lên: "Con trai tôi giao cho cô, cháu trai tôi cũng đi với cô, rốt cuộc cô coi hai đứa nó kiểu gì, nếu tụi nó xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Tiểu Mạn sợ hãi bật khóc: "Cậu chủ, mợ chủ, tôi thật sự không biết gì hết, lúc tôi đi theo hai tiểu thiếu gia ra sau vườn, trời lại khá tối, tôi bị đánh lén sau lưng, sau đó thì không biết gì nữa, xin đừng đuổi việc tôi."
Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới lên tiếng, "Mọi người im lặng hết đi, đừng có hoảng hốt ầm ĩ lên, đã cho người đi tìm rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Miệng tuy nói là vậy, nhưng lòng bàn tay anh thật sự đã đổ mồ hôi, mà anh cũng có thể cảm nhận được bàn tay của Phương Vũ Yên trong tay anh cũng đang run rẩy, cô chính là giống như anh, ngoài không sợ nhưng tâm thì lại đang sợ hãi.

Phương Vũ Yên giọng hơi run, "Hạo Nhiên à, Nhật Nhật sẽ không sao đúng không anh?" Cô hai mắt phiếm hồng, như sắp khóc.
"Sẽ không đâu." Hoắc Hạo Nhiên siết chặt tay cô, anh nói: "Con trai chúng ta rất thông minh, nó sẽ không có chuyện gì đâu."
Đoạn anh quay qua Hoắc Thiên Thành, "Thiên Thành, cùng đi với anh tìm kiếm, nếu là bọn bắt cóc, bọn chúng nhất định sẽ có hành động tiếp theo."
"Được." Hoắc Thiên Thành nhanh chóng rảo bước đi trước, "Em đi lấy xe." Hoắc Hạo Nhiên ở phía sau dặn dò, "Mọi người ở nhà đợi điện thoại, phải bình tĩnh nếu như là bọn bắt cóc nếu như bọn bắt cóc điện thoại đến thì báo cho con.

Con và Thiên Thành sẽ đi mấy khu vực quanh thành phố để tìm kiếm."
Anh quay sang nhìn Phương Vũ Yên ra hiệu ánh mắt để cô an tâm, rằng anh nhất định sẽ mang hai đứa bé về nhà an toàn.

Sau đó nhanh chóng rời đi.
Mọi người trong nhà nhìn nhau nhưng không ai dám nói thêm câu nào, rốt cuộc chỉ có thể nghe theo lời của Hoắc Hạo Nhiên.
Cả hai thằng bé chỉ mới mất tích gần một giờ đồng hồ, cho nên không thể huy động báo cảnh sát rằng chúng bị bắt cóc, chỉ có thể huy động người trong nhà để tìm.
Đang yên đang lành lại xảy ra chuyện mất tích của hai cậu nhóc làm không khí không còn vui vẻ nổi, mọi người ngồi lại ở sofa để chờ đợi mà ai cũng như đang ngồi trên đống lửa.
Phương Vũ Yên ngồi gần bà Miểu, hai bàn tay siết chặt vào nhau, cô trong thâm tâm lúc này thật sự rất sợ, con trai cô nếu xảy ra chuyện, thì cô sẽ không sống nổi mất, cô tự trách mình, nếu như cô luôn ở bên thằng bé thì thằng bé đã không bị mất tích thế này....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi