TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 144

Diệp Như Hề xuống xe, vội vàng chạy nh đến phòng † bệnh của Nhạc Nhạc, vừa quay đầu lại, phát hiện Tạ Trì Thành không đi theo phía sau, cô nghĩ anh đã đi rôi nên cũng không để ý lãm.

“Mamil Hôm nay mẹ đến muộn quái”

Nhạc Nhạc vừa thấy vui mừng khi được gặp mẹ, lại vừa thây tức giận vì mẹ đã đên muộn.

Dương San ngồi một bên gọt táo, cười nói: “Nhạc Nhạc cả ngày nay đều nghĩ đến em, nhưng mà hôm nay quả thực em đã đến rất muộn. Xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Như Hề tuỳ tiện lầy ra một cái cớ: “Vì chuyện Công việc cho nên có chậm trễ một chút.”

“Mami, mẹ đừng làm việc quá sức, Nhạc Nhạc sẽ đau lòng.”

Diệp Như Hệ xoa xoa đâu bé con, nói: “Vậy thì Nhạc Nhạc phải vui vẻ lên nhé như vậy mẹ sẽ không thấy vất vả nữa.”

Nhạc Nhạc gật đầu, nghiêm túc nói: “Mami, Nhạc Nhạc sẽ có găng nhanh khỏi bệnh. Mami, con cho mẹ xem bức tranh hôm nay con vẽ nhé!”

Nhạc Nhạc vội vàng lấy bức tranh ra, nhét vào tay của mẹ, vừa muốn nói chuyện liên nhìn vê phía sau của mami nhà mình, lập tức nhảy dựng lên.

“Chú đẹp trail”

Diệp Như Hề quay đầu lại thì đã nhìn thây Tạ Trì Thành bước vào, trong tay anh còn cằm theo một chiếc hộp Ìớn.

Nhạc Nhạc lập tức đầy mẹ mình ra, nhìn Tạ Trì Thành đầy phân khích.

“Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây? Chú đến thăm cháu sao?”

Đối với những người có dáng dấp ưa nhìn, Nhạc Nhạc tuyệt đồi nhớ rât kĩ, từ xưng hô mà con bé đặt cho Tạ Trì Thành cũng có thể thầy rất rõ điều đó.

Diệp Như Hề biết rất rõ sở thích của con gái mình, đặc biệt nhiệt tình đối với những người có dáng dấp ưa nhìn, không phân biệt nam nữ, lúc ở bệnh viện con bé rất thích nói lời ngọt ngào với các chị y tá xinh đẹp.

Về phần Tạ Trì Thành… Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Như Hề không thể dối lòng mà nói là anh xâu trai được.

Nếu như anh xấu trai thì trên thế giới này sẽ không còn đàn ông đẹp trai nữa rồi.

Tạ Trì Thành cầm đồ trong tay đi tới, nhẹ giọng nói: “Ừm, đến thăm cháu.

Tặng cháu một món quà.”

Diệp Như Hệ nhìn lướt qua, đó là một bộ búp bê Barbie đời mới nhất, chắc chắn không hề rẻ, cạnh bệnh viện có một cửa hàng văn phòng phẩm, lúc cô đi mua sách cho Nhạc Nhạc có thấy.qua.

Nhạc Nhạc ngay lập tức leo xuống giường bệnh, đôi mát to long lanh, cánh môi đỏ hồng khẽ mở rồi hét lên đầy phần khích: “Chú đẹp trai, chú mang quà gì cho cháu vậy?”

Tạ Trì Thành đưa qua, mặt mày ôn hòa hơn bình thường, anh đưa tay xoa xoa mái tóc rôi bù của bé con, nói: “Mở ra nhìn xem.”

Nhạc Nhạc kinh ngạc hô một tiếng, ôm chiếc hộp rồi cười rạng rỡ, nhưng lại muôn giữ phong thái như một cô tiêu thư, hài lòng nói: “Cảm ơn chú đẹp trai! Cháu thích lắm!”

Diệp Như Hề chợt nghĩ đến, Nhạc Nhac không phải không thích những món quà này, chỉ là chúng quá đắt tiền, cho nên chưa từng đòi hỏi, Nhạc Nhạc lần nào cũng chỉ yêu câu cô mang theo một cuôn truyện.

Mà cô lại thật sự cho rằng Nhạc Nhạc không. thích, lúc này Diệp Như Hề mới cảm thây người làm mẹ như mình đã quá sơ suật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi