TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI



“Rời khỏi nơi này đi.


Diệp Như Hề cảm thấy người đàn ông này đúng là không thể
hiểu được, cũng không muốn anh ta phải xin lỗi nữa.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi không có khả năng rời khỏi nơi này.


Nhạc Nhạc vẫn còn ở nơi này chữa bệnh, sao cô có thể rời đi được chứ!
Tạ Trì Thành phẫn nộ vì thấy cô không biết điều, nhưng hiện tại anh cũng không rảnh để đôi co với cô mà trực tiếp đi đến phòng cấp cứu.


Diệp Như Hề thấy Tạ Trì Thành xuất hiện ở chỗ này, như vậy thì cậu bé vừa được bế
vào chính là cậu bé mà cô nhìn thấy ở văn phòng tổng giám đốc, con trai của Tạ Trì Thành.

Không nghĩ tới anh đã kết hôn, con trai lại lớn lên rất giống với Nhạc Nhạc.

Nghĩ đến cậu bé tuổi còn nhỏ kia, trong lòng Diệp Như Hề liền có chút kỳ quái.

Như là đau lòng, nhịn không được muốn đi qua hỏi thăm cậu bé, thấy Tạ Trì Thành có vẻ sốt ruột như vậy, hẳn là đã gặp phải vấn đề lớn rồi ư?
Diệp Như Hề khống chế không được bước chân của chính mình, cô đi theo qua rồi nhìn xem.

“Giám đốc Tạ, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà tiểu thiếu gia không phối hợp trị liệu, chúng tôi không dám mạnh mẽ áp chế.


Sắc mặt Tạ Trì Thành lập tức trầm xuống.

Đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tạ An đang cuộn tròn thành một đoàn, trên mặt đất và kim tiêm và thuốc viên lăn lóc.

Bác sĩ cùng y tá đều không thể
làm gì mà đứng ở một bên, ai cũng không dám làm gì mạnh bạo với vị tiểu thiếu gia nhà họ Tạ này.

“Tạ An, con đang làm gì thế.



Bả vai Tạ An run lên, cho dù đang có chút sợ hãi, nhưng cậu bé vẫn quật cường không chịu nói chuyện.

Tạ Trì Thành nhanh chóng tiến lên, nhìn cậu bé từ trên cao xuống, “Con giở cái thói gì ra vậy?”
“Daddy, con không muốn uống
thuốc, cha mau bảo bọn họ đi ra ngoài đi.


Giọng nói Tạ An thều thào không còn sức lực, có thể thấy được là do quá đau đớn.

Sức nhẫn nại của cậu bé quá lớn, cho dù có đau đớn đến đâu cũng không khóc không làm nũng, cho dù bị viêm dạ dày đau đớn đến mức này cũng không muốn để ai chạm vào.

Tạ Trì Thành chỉ cho rằng cậu bé đang cố tò ra bướng bỉnh, tức giận bùng phát khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ.

Anh đã mặc kệ bỏ qua cả một cuộc giao dịch cả trăm triệu tệ, không phải vì để nhìn thấy cậu con trai của mình không quan tâm đến thân thể mà tức giận lung tung.

Thời điểm Diệp Như Hề tới nơi, liền thấy Tạ Trì Thành cau mày, sắc mặt khiến người nhìn không rét mà run, dáng vẻ như đang muốn nổi nóng với cậu bé vậy.

Diệp Như Hề theo bản năng vọt đi vào.

Đầu óc căn bản còn chưa kịp phản ứng, cô chỉ lao vào đó theo bản năng mà thôi.


Nhưng mà sau khi xông vào trong thì cô liền hối hận, đây là việc nhà của người ta, căn bản không có liên quan đến chuyện của cô.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Như Hề đành phải căng da đầu, nói: “Giám đốc Tạ, anh không thể đối xử hung hăng với trẻ con như vậy được, sẽ dọa đến thằng bé đấy.


Cả bác sĩ và y tá đều ngây ngốc, người phụ nữ điên này từ nơi nào chạy đến vậy, lá gan lại còn lớn như thế , còn dám nói chuyện
như vậy với giám đốc Tạ nữa chứ?
Tạ An cũng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là đau đến mức khó chịu nổi.

Đôi mắt to tròn có chút mờ mịt nhìn Diệp Như Hề, khiến Diệp Như Hề đau lòng muốn chết.

Sắc mặt Tạ Trì Thành càng lạnh hơn, anh nói: “Cô tới nơi này làm cái gì.


Lá gan của người phụ nữ này cũng lớn thật, muốn dùng biện
pháp này để làm anh chú ý ư?!
“Chị ơi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi