TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 183

Từ khi có nhận thức tới nay, đây là lần đầu tiên Tạ An xuồng nước, dùng giọng nói yêu ớt như vậy cầu xin anh.

Thằng nhóc này, từ nhỏ đã ngang bướng, tính tình ương ngạnh, không chịu thua, cho dù có đôi mặt với người làm cha như anh, thằng bé cũng chưa từng nhận thua.

Rất nhiều thời điểm Tạ Trì Thành cảm thấy có được một cậu con trai như vậy rất đáng đề kiêu _ngạo, rất giỏng anh, lớn lên thì sẽ kế thừa tất cả những gì anh có.

Nhưng hiện tại, Tạ Trì Thành lần đầu tiên rõ ràng ý thức được, thằng nhóc nhà mình mặc kệ có thông minh trưởng thành sớm thê nào, cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi, sẽ muốn có mẹ che chở, sẽ mêm yếu.

“Cha đồng ý với con, sẽ không lâu lắm đâu.”

Tạ An rầu rĩ vâng một tiếng.

Đoàn người về tới khách sạn, chia nhau về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Như Hề đề nghị muốn trỏ về, Tạ Trì Thành động ý rôi, bảo người sắp xếp du thuyên.

Tạ An vài lần dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn vê phía Diệp Như Hề, ý đồ muốn cô thấy được mà thương sót.

Nhựng Diệp Như Hề cố gắng điều khiên tâm trạng của mình, nhanh chóng dời tầm mắt.

Cô đúng là luôn CÓ Sự đồng cảm và quý mên Tạ An, nhưng. nếu còn tiếp tục như vậy, quan hệ giữa cô cùng Tạ Trì Thành chắc chắn sẽ càng ngày càng mơ hồ.

Nhưng mà, cô cô ý né tránh không nhìn Tạ An, trong lòng lại cảm thây nặng tríu, giỗng như bị một tảng đá lớn đè nặng vậy.

Tạ An nhìn thấy mami cố gắng ¡ né tránh tầm mắt mình, ủ rũ cúi thấp đầu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được thân hình nho nhỏ đang đây vẻ khổ sở.

Tạ Trì Thành sắp xếp xong du thuyện, trong lúc đang thu dọn đô đạc trở vê, trong không trung bổng nhiên truyền tới tia sét liên hôi.

Ngay sau đó là vài tiếng sám ầm vang, mưa to tầm †ã lập tức kéo về, che mờ cả tầm mắt.

Diệp Như Hề nhìn mưa lớn gió cuốn bên ngoài, bầu trời thì đen kịt, trong lòng lập tức trầm xuông.

Quả nhiên, du thuyền không thể di chuyên được, phải chờ đợi mưa tạnh hẳn rồi quan sát tình huống mới được.

Tình hình thời tiết như vậy thì không có cách nào ra biển được, ngay cả ra khỏi cửa cũng không được, chỉ có thể ngân người ở lại khách sạn.

Diệp Như Hề thở dài một hơi thật sâu.

Dương San nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, thầm thì một câu: “Ngay cả ông trời cũng muôn bọn họ được ở bên nhau sao……”

“Chị Dương, chị đang nói cái gì thế?”

“Không, không có gì, mưa to thế này thì trong, chốc lát không ngừng được đâu em.

“Vâng.”

Diệp Như Hề cũng thấy hết cách rồi.

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi