TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 250

Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, không ai bì nồi, lại như là phản kháng, cái loại ánh mắt quyết tuyệt không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt xinh đẹp của cô một chút nào.

Đây là dáng vẻ mà Tạ Trì Thành anh chưa từng thấy qua.

Anh trầm thắp cười một tiếng, nói: “Đi thôi.”

Diệp Như Hề thăng thăng lưng, duy trì tư thế cao ngạo kia tháng tới khi lên xe, ý cười trên mặt nháy. mắt nhăn thành một đoàn, đau đến mức xoa xoa mắt cá chân.

Cho dù có Tạ Trì Thành đỡ lấy, nhưng mắt cá chân bị thương cũng chịu đựng không được lâu như thê.

“Rất đau à?”

“Vâng.”

“Nhớ kỹ nỗi đau của hiện tại đi.”

“Hả?”

Diệp Như Hề khó hiểu nhìn anh.

“Ai mang cho em nỗi đau đớn như vậy thì phải hướng về kẻ đó mà báo thù.”

Diệp Như Hề ngay lúc ấy không có hiệu rõ những lời này, nhưng không bao lâu, cô liên sáng tỏ.

Diệp Như Mạn giống như bị điên rồi vậy, một lần lại một lần xông lên tìm tới, cùng tiền đến trang viên, còn có cả Vụ Bình và cha nữa.

Diệp Như Hề cách một tắm rèm cửa, nhì cha mình đang đứng trước cửa, trông ông ấy đã già đi rất nhiều, trên tay còn phải chống gậy, một bên được Vu Bình đỡ lây, trên mặt mang theo vẻ nóng nảy, có vẻ càng thêm yêu sức rồi.

Diệp Như Hề có chút đau lòng.

Cô luôn luôn kính trọng người cha này, cho dù ông ấy không phải là cha ruột của mình, nhưng cũng đông ý gọi một tiếng cha, thậm chí còn đồng ý phá hủy cả tương lai của mình đề cứu ông ây.

Nhưng, bạo nhiêu kính trọng và hi sinh chỉ để đổi lấy một câu ˆ con gái bất hiếu ‘, cùng với một màn gia pháp không lưu tình chút nào của đối phương.

Diệp Như Hề tự giễu cười cười, đôi mắt lại có chút chua xót.

Chú Chung còn ở bên ngoài ngăn cản, không cho người nào tiên vào bên trong, nhưng đôi mặt với Diệp.

Như Mạn đang gào khóc, cùng với ánh mắt khẩn trương của Diệp tiên sinh kia, chú Chung cảm thây khó xử.

Trùng hợp vào lúc này, thiếu gia đã trở lại.

Tạ Trì Thành vừa xuống xe, đám người kia thấy thấy anh thì giống như tìm được vị cứu tỉnh , lập tức đồng loạt xông lên.

Tạ Trì Thành tránh đi tay Diệp Như Mạn tay, anh nói: “Đừng chạm vào Ai ng tôi.

Sắc mặt Diệp Như Mạn cứng đò, khóc đỏ đôi mắt, nói: “Trì Thành, cầu xin anh, hãy giúp giúp cha em đi, chuỗi tài chính của Diệp Thị bị chặt đút, câu xin anh hãy giúp đỡ nhà em.”

Diệp Kiến Nam cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Tạ Trì Thành, nhưng ông ta không nói chuyện, một gương mặt già đâu đã hai thứ tóc, nhưng mấy lời nói câu xin người khác dù thê nào cũng không mở miệng nói ra được.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi