Diệp Như Hề chú ý tới một công ty trước tiên, là công ty đầu tư mạo hiểm mới tên là Tư Nhữ, chỉ mới nổi lên trong hai năm qua, nhưng là một con hắc mã, vừa tiến quân liền chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, danh tiếng cũng không tồi.
Diệp Như Hề nhìn chằm chằm vào đó chỉ là bởi vì, công ty này tuyển người không nhìn vào bằng cấp, chỉ riêng về điểm này, cô đã có không ít hảo cảm,
cũng làm đủ chuẩn bị, không ngừng cập nhật thêm rất nhiều thông tin cả ngày lẫn đêm.
Chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Như Hề trực tiếp đi tới Tư Nhữ tham gia phỏng vấn.
So sánh với khí thế của tập đoàn Long Đằng, thì hiện tại công ty này có vẻ hơi nghèo túng, chỉ chiếm một tầng của tòa nhà, nhân viên cũng chỉ có tầm hai mươi mấy người, nhưng lại có tới ba mươi người tham gia phỏng vấn.
Nói đến lại thật trùng hợp, khoảng cách giữa công ty Tư Nhữ và Long Đằng lại chưa tới 100 mét, gần đến
mức khiến Diệp Như Hề có chút hoảng hốt, lại an ủi chính mình, Tạ Trì Thành là nhân vật thế nào chứ, thân là tổng giám đốc của Long Đằng, ra vào đều có người đón đưa, làm sao có thể dễ dàng đụng tới được.
Sau khi nhận số thứ tự, Diệp Như Hề liền ngồi chờ bên ngoài, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc trang phục công sở khá chuyên nghiệp, mang một đôi giày cao gót, nhìn cô nổi bật trong đám đông như hạc giữa bầy gà.
Những người tới tham gia phỏng vấn cũng đang âm thầm nhìn cô và đánh giá, nhưng ai cũng không coi trọng cô, chỉ nghĩ người này muốn đến
phỏng vấn vị trí trực quầy lễ tân, trường trông xinh đẹp như vậy, đa số chỉ làm lễ tân được thôi.
“Xin chào, cô cũng là tới phỏng vấn sao? Cô, trông cô thật xinh đẹp nha….
”
Giọng nói kia nhỏ tới mức Diệp Như Hề còn cho rằng bản thân mình gặp ảo giác.
“Tôi, tôi ở chỗ này.
”
Diệp Như Hề nghiêng đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình là một cô gái trông còn rất trẻ, thân hình nhỏ nhắn, vẻ ngoài bình thường, cảm giác tồn tại của người này yếu ớt
đến mức cô còn không phát hiện ra cô ấy ở ngay cạnh.
“Xin….
chào?”
“Chị gái xinh đẹp, giọng nói của chị cũng thật dễ nghe, chị, chị cũng muốn phỏng vấn sao? Chị tên là gì thế?
Anh trai em vẫn còn độc thân, chị có thể trở thành chị dâu của em được không?”
Ha?”
Cô gái thấy dáng vẻ Diệp Như Hề ngạc nhiên đến há hốc mồm, hoảng loạn giải thích: “Em, em rất nghiêm túc, anh trai em rất tốt, anh ấy, anh ấy rất tuấn tú…”
Cô gái hình như không khéo léo khi giao tiếp với người khác lắm, nhưng cô ấy rất nỗ lực muốn biểu đạt suy nghĩ của bản thân.
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, nói: “Xin chào, chị tên là Diệp Như Hề, nhưng khả năng không thể đồng ý với em được, bởi vì chị đã là một người
mẹ rồi.
”
Cô gái ngơ ngác, “……Người mẹ?”
“ừ, chị đã có một cô con gái.
”
Cô gái kia lập tức ủ rũ, mặt nhăn một hàng, nói: “Chị gái xinh đẹp như vậy, còn có con rồi, không thể trở thành chị dâu của em được…….
”
Diệp Như Hề buồn cười, “Vậy thật là quá đáng tiếc.
”
“Đúng vậy, quá đáng tiếc, em, em tên là Lục Bạch, thật vui khi được quen biết chị.
”
Chị cũng rất vui khi được quen biết
em, Lục Bạch.
.
.