Dương San cũng rèn sắt khi còn nóng nói: “Đúng vậy, một mình em chèo chống quá vất V rồi, nhanh chóng tìm lấy một người bạn trai đi.
”
Nhìn Nhạc Nhạc đang tràn đầy chờ mong, Diệp Như Hề cũng không lập tức từ chối ngay, chỉ ừ một tiếng.
“Tiểu Hề, trùng hợp quá, lại gặp nhau ở chỗ này rồi.
”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Diệp Như Hề quay đầu lại, liền thấy Lục Tư Viễn cùng Lục Bạch.
Diệp Như Hề có chút kinh ngạc, tại sao có thể vừa khéo như vậy nhỉ?
Lục Bạch yên lặng đi theo phía sau, nhìn nhìn chị gái xinh đẹp, lại nhìn nhìn anh họ nhà mình, trong lòng nhịn không được phun trào một câu, nào có trùng hợp như vậy! Rõ ràng là anh họ cố ý đến đây đó!
Dương San nhìn nhìn sắc mặt Tiểu Hề, lại nhìn nhìn ánh mắt đầy vẻ dịu dàng của Lục Tư Viễn, lập tức hiểu
ra, liền xen vào nói: “Là bạn bè của Tiểu Hề sao? Nào nào nào, gặp được nhau cũng có duyên lắm rồi, cùng nhau ngồi đi!”
Lục Tư Viễn chỉ chờ có câu nói này, lập tức mang theo Lục Bạch ngồi xuống, còn ra vẻ đường đột ngạc nhiên, nói: “Tiểu Bạch thích tới nhà ăn trẻ em ăn cơm, vừa vặn lại gặp nhau.
”
Lục Bạch: ?
“Đúng không, Tiểu Bạch?”
“…Đúng vậy, anh họ.
”
Diệp Như Hề lại thật ra không hề nghi
ngờ, chỉ là sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Nhạc Nhạc ngửa đầu nhìn Lục Tư Viễn, trong miệng còn mắc mì sợi, má căng phồng, thật vất vả mới nuốt hết được, giọng nói trẻ con lập tức cất lên: “Chú à, chú là ai thế?”
Tầm mắt Lục Tư Viễn cũng dừng ở trên người Nhạc Nhạc, ngực như là bị đâm mạnh vào vậy, đây là con gái của người phụ nữ anh thích nhất, hơn nữa còn không phải con của anh, loại cảm giác này đúng là đau như cắt.
Nhưng trên mặt, Lục Tư Viễn là vẻ ôn hòa như thế, anh biết, chuyện này
không thể trách cứ ai được.
“Cháu tên là gì vậy, cô bạn nhỏ.
”
“Nhạc Nhạc, cháu là Diệp Hỉ Nhạc!”
“Chào Nhạc Nhạc , chú là bạn của mẹ cháu, chú tên Lục Tư Viễn, cháu có thể gọi chú là chú Lục.
”
Nhạc Nhạc cũng tương đối nhiệt tình với những người trông có nhan sắc, điểm này thật ra lại có chút tương tự với Lục Bạch.
Nhạc Nhạc hoạt bát đáng yêu rất khó khiến người ta chán ghét, hơn nữa Lục Tư Viễn yêu ai yêu cả đường đi, không khỏi đối xử ân cần dịu dàng
với cô bé.
Tròn mắt Dương San xoay chuyển, lặng lẽ túm lấy Diệp Như Hề, nói:
“Tiểu Hề, tại sao em lại không giới thiệu qua bạn em một chút?”
Diệp Như Hề thở dài, vẫn phải giới thiệu sơ qua mọi người với nhau, sau khi biết được Lục Bạch là em họ của Lục Tư Viễn, Diệp Như Hề cũng kinh ngạc một chút, sau đó như cẩn thận suy nghĩ xâu chuỗi gì đó, khuôn mặt cô lập tức cứng đờ.
“Công ty Tư Nhữ….
Là anh sao?”
Sắc mặt Diệp Như Hề không được tốt cho lắm.
Lục Tư Viễn lập tức liền hiểu rõ ý cô, không có phủ nhận, nói: “ừ, nhưng mà anh tuyển dụng em cũng không phải vì lý do có quen biết, mà là anh biết em có thể làm được, anh rõ ràng chuyện này hơn bất cứ kẻ nào”
Diệp Như Hề cắn răng, nói: “Không cần, em có thể đổi.
.
”
“Tiểu Hề! Em nhất định phải như vậy sao?”
Diệp Như Hề không đáp lời.
Lục Tư Viễn rất bi thương, đặc biệt là hành động có ý rõ ràng muốn trốn chạy của Tiểu Hề.
“Tiểu Hề, em rất có năng lực, anh tin tưởng em, ở Tư Nhữ người có năng lực như em đều sẽ được trọng dụng, em muốn trở về ngành tài chính cũng cần có một bàn đạm, Tư Nhữ là bàn đạp tốt nhất của em.
”
Diệp Như Hề rõ ràng điểm này, nhưng điều khiến cô bất lực chính là, cuối cùng cô vẫn phải dựa dẫm vào người khác.
Trong lúc Diệp Như Hề muốn từ chối, Dương San lén cho cô một ánh mắt, cũng lắc lắc đầu, như là đang nói, cô đừng hành động theo cảm tính.
Diệp Như Hề lập tức suy nghĩ lại, đừng hành động theo cảm tính.
.
.