TỔNG TÀI DADDY NGU NGỐC BẢO BẢO THEO MẸ ĐÂY



Thẩm Ngọc Lam lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Cậu, cậu chủ!"
Ninh Nhất Phàm cục xúc liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô đi ra ngoài."
Sau đó, anh không quên dặn Ninh Thiên Vũ một câu, "Đi ngủ sớm đi, ngày mai không dây sớm thì không kịp đâu."
"Vâng! Con biết rồi!" Ninh Thiên Vũ đáp lại ba mình, không quên nhe rằng cười Thẩm Ngọc Lam một cái, hiển nhiên đang rất hả hê.

Thẩm Ngọc Lam làm mặt xấu nhìn về phía cậu nhóc, còn dùng khẩu hình miệng nói một câu: Nhóc con xấu xa!
Ninh Thiên Vũ chớp mi nhìn cô một cái, sau đó nắm chặt mắt nằm yên trên giường.

Hai người tự cho bản thân hành động rất kín đáo toàn bộ đều được Ninh Nhất Phàm nhìn thấy.


Sau khi ra khỏi phòng, anh đánh giá bộ dáng nghe lời của Thẩm Ngọc Lam, sự linh hoạt khi cùng một chỗ với Thiên Vũ hoàn toàn biến mất, lúc này cô lại quay trở bề bộ dáng như bà cụ non lúc ban đầu.

"Bình thường cổ và Thiên Vũ vẫn thường làm thế khi ở chung với nhau sao?"
Rất sợ đối phương đuổi việc mình, Thẩm Ngọc Lam lập tức hoảng loạn giải thích: "Cậu chủ, tôi tuyệt đối không có ý bắt nạt cậu chủ nhỏ, tôi chỉ chơi đùa cùng cậu ấy là thôi.

Cậu nhóc ở tầm tuổi này nên được vui vẻ, làm những việc hợp với lứa tuổi của mình mới đúng.

Thế nhưng cậu chủ nhỏ thông minh như vậy, suy nghĩ so với những bạn cùng trang lứa đều chín chắn hơn rất nhiều, hầu hết thời gian tôi đều thấy cậu ấy xem những sách khoa học có kiến thức rất chuyên nghiệp, cũng không giao lưu với một ai cùng tuổi."
"Tôi chỉ hi vọng có thể dùng phương pháp của mình khiến cậu ấy vui vẻ hơn một chút, tôi tuyệt đối không có ý gì xấu, xin anh đừng đuổi việc tôi".

Ninh Nhất Phàm nhíu mày: "Tôi muốn đuổi việc cô lúc nào?"
Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Ninh Nhất Phàm đang nhíu đôi mày kiếm, hỏi lại: "Không phải cậu định trách mắng tôi sao."
"Chăm sóc cho Thiên Vũ thật tốt vào"
Nói xong câu đó, Ninh Nhất Phàm cất bước rời đi.

Anh hiểu tính cách của Thiên Vũ.

Cậu nhóc tình nguyện tranh luận với ai, tâm sự với ai, điều đó chứng tỏ người đó chiếm vị trí trong lòng cậu bé, nếu không thì cậu sẽ chẳng coi người đó ra gì.

Giống như Cao Nhã Uyên, cậu đến cả tranh luận cũng không làm...!

Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Ngọc Lam kéo túi đồ của Ninh Thiên Vũ ra tới cửa, liền nhìn thấy Cao Nhã Uyên đang ngồi trong xe.

Thẩm Ngọc Lam không khỏi sửng sốt, nhìn trông người ta giống như người một nhà", còn cô đi theo có giống bóng đèn không?
Bỏ đi, chỉ cần có được ở chung một chỗ với Thiên Vũ thì làm bóng đèn cô cũng làm.

Dọc theo đường đi, Ninh Thiên Vũ đều yên lặng không nói gì, chỉ có Cao Nhã Uyên là kiên trì, thỉnh thoảng lại ân cần hỏi thăm cậu, Thẩm Ngọc Lam cảm giác được sự bài xích vô cùng sâu sắc của Thiên Vũ với người phụ nữ này.

Thiên Vũ không thích cô ta?
Nhưng mà bất kể xét trên phương diện nào thì Cao Nhã Uyên đều giống như là đã làm hết bổn phận của một người mẹ kế rồi...!
Xe lăn bánh được ba giờ thì đến được Nhiếp Huyết đảo, cũng đúng giờ nghỉ trưa.

Nhiếp Huyết đảo tuy nghe tên có hơi rùng rợn nhưng thực ra cảnh sắc nơi đây lại rất đẹp.

Biển trời bao la, xanh ngát, là một đảo bỏ hoang, được những ngư dân đặt chân đến đây đầu tiên xây dựng, sau khi xuống thuyền, cách đó không xa sẽ nhìn thấy tòa lâu đài cổ kính còn lưu lại cách đây rất lâu rồi.

"Có mệt không?" Ninh Nhất Phàm quan tâm hỏi thăm Cao Nhã Uyên, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho cô.

Người đàn ông này, đối với ai cũng lạnh lùng, duy chỉ có người phụ nữ ở trước mặt là dịu dàng như nước, xem ra anh thật sự rất yêu cô ấy.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngọc Lam, Ninh Nhất Phàm xoay người, bốn mắt nhìn

nhau.

Sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất, mặc dù anh đứng yên không làm gì nhưng vẫn khiến cho Thẩm Ngọc Lam cảm nhận được áp lực từ anh.

Cả người cô không tự chủ được mà căng thẳng, nói: "Tôi đưa Thiên Vũ đến bãi cát chơi" Sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Dì, thật sự không phải là dì đến đây vì ba tôi đấy chứ?"
"Ninh Thiên Vũ, dì đã nói cả trăm lần rồi, con đừng hỏi lại nữa được không? Hơn nữa, ba con và dì Cao sắp đính hôn rồi, dì Cao lại còn vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, đối xử với con cũng tốt như vậy, dù dì có suy nghĩ khác với ba con cũng không có bản lĩnh đó!"
"Bạch Liên Hoa, trà xanh...!Chỉ số thông minh của dì quá thấp nên mới thấy cô ta tốt." Ninh Thiên Vũ dùng lực đá cát dưới chân, miệng nói thầm.

"Con rất ghét cô ấy?" Thẩm Ngọc Lam nghi hoặc, "Nhưng dì thấy cô ấy rất tốt mà."
"Hừ, vậy mới nói là dì rất ngốc" Ninh Thiên Vũ tức giận, thở phì phò nói.

Đối với những lời nói kinh người" của cậu, Thẩm Ngọc Lam nghe đã thành quen từ lâu, cô nhếch miệng, nói: "Ba con thấy cô ấy tốt là được rồi."
"Ông ấy sao? Chỉ số thông minh không thấp, nhưng đáng tiếc, ương bướng muốn trả ơn cho  cô ta, làm sao mà thấy rõ được mặt xấu của người kia"
Trả ơn sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi