TỔNG TÀI ĐẠI ÁC MUỐN CẮN TÔI

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phi Vũ đột nhiên kéo cô lên giường, để cô ngồi lên đùi mình. Mộc Thuần nâng mắt nhìn anh, chỉ thấy anh tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, vòng qua đeo cho cô. Cô từng để ý thứ này, tuy rằng không rõ giá trị thật của nó, nhưng có thể đoán được là một vật đắt tiền, quý hiếm, vậy mà động tác của anh như đang tặng quà vặt cho trẻ con, không hề thấy tiếc.

Mộc Thuần sờ sờ đầu anh:

“Ngốc ơi là ngốc, cái này không tùy tiện cho người khác được đâu.”

Đầu ngón tay của anh lướt nhẹ qua da thịt cô, vừa vuốt ve vừa nói:

“Là đồ gia truyền, chỉ được truyền cho vợ của anh thôi.”

Mộc Thuần nhíu mày, cô cảm thấy dường như Phi Vũ đã nhớ ra gì đó. Mà quan trọng hơn, lời anh nói khiến cô chú ý! Đồ gia truyền ư? Vậy là thứ vô cùng vô cùng quý giá! Cô bối rối:

“Vậy càng không được đưa cho em!”

Phi Vũ không quan tâm cô phản đối, sau khi đeo dây chuyền có viên kim cương xanh kia lên cho cô thì dặn dò:

“Quà đính hôn, em phải giữ cẩn thận đó.”

“Đính hôn… Anh thật sự định cưới em à?”

Mộc Thuần nghe xong do dự, cô đưa tay sờ lên tóc anh, thầm nghĩ nếu anh đang tỉnh táo nói ra lời này thì có lẽ cô sẽ đồng ý gả cho anh ngay. Nhưng bây giờ không được…

Cô định trả lại cho anh món quà vừa nhận, tay mới nhúc nhích chạm vào sợi dây chuyền đã bị anh đè chặt. Anh không vui bĩu môi với cô:

“Em tháo ra là anh khóc đấy.”

Người nào đó đen mặt trước hành động của anh:

“Học được cả trò nhõng nhẽo cơ à? Đúng thật nên tịch thu điện thoại của anh, không cho anh xem mấy thứ linh tinh được. Học cái gì không học, đi học làm nũng!”

Cô sờ nhẹ lên mặt dây chuyền mát lạnh giữa ngực, thấy hành động này của anh thật sự rất lãng mạn liền cười thưởng cho anh một nụ hôn lên trán:

“Được rồi, em sẽ nhận nó. Bây giờ tạm thời giữ giúp anh, sau này sẽ trả cho anh.”

Phi Vũ rất hưởng thụ cảm giác thoải mái khi ở cạnh Mộc Thuần, tuy không nói, nhưng thật ra khi anh trao dây chuyền này cho cô thì đã không có ý định lấy lại, bởi vì đây là vật đính ước của Nam Cung gia, nên để Nam Cung phu nhân tương lai giữ.

Anh nắm tay cô gái nhỏ trong lòng đưa lên môi, hôn rồi lại hôn, đối với anh việc hôn cô không bao giờ là đủ.

Ngày hôm đó hai người ở cạnh nhau vô cùng vui vẻ, nhưng đến buổi chiều, không khí ấm cúng của gia đình bị phá hỏng bởi một người đàn ông khác.

Cửa mở ra, nhìn thấy Phi Vũ ở trong nhà của Mộc Thuần đúng như lời đồn bên ngoài, Tô Dương tức giận nhíu mày:

“Anh là ai?”

Phi Vũ dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt của Tô Dương, sau đó như thường lệ ngây ngô gọi:

“Vợ ơi, có người tìm em!”

Tô Dương nghe được tiếng kêu vợ này thì cảm giác cực kỳ chối tai, người dân quanh đây đồn đãi Mộc Thuần ở cùng một người đàn ông lạ mặt, còn nhận anh ta làm chồng nhưng hắn không tin. Bây giờ đến đây tai nghe mắt thấy rõ ràng, phát hiện con mồi mình nhắm đến đột nhiên bị người khác cướp, hắn giận dữ liền to tiếng:

“Tôi hỏi anh là ai?”

Tiếng hét của hắn dọa Phi Vũ giật mình lui ra sau, Mộc Thuần đang ở bên trong đi ra thấy thế ôm vai Phi Vũ vỗ vỗ, an ủi:

“Anh đừng sợ, vào nhà trước đi.”

Anh trốn sau lưng cô, tuy rằng có vẻ nhát gan sợ chết nhưng vẫn ôm chặt eo cô không chịu ra chỗ khác. Cô chỉ đành mặc kệ rồi hỏi Tô Dương:

“Anh tới làm gì?”

Thái độ của cô rất hời hợt, bởi vì chuyện hôm qua ở Tô gia khiến cô mất hoàn toàn sự tôn trọng ít ỏi dành cho hắn.

Gân xanh trên trán Tô Dương nảy lên, hắn hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận rồi giải thích:

“Anh đến để hỏi em chuyện hôm qua, em nghĩ xong chưa?”

Khi hắn nói ra lời này, ánh mắt Phi Vũ lập tức thay đổi. Hôm qua Mộc Thuần đã khóc, vì bị hắn ức hiếp?

Mộc Thuần thì khá bình tĩnh, cô đã nghĩ kỹ rồi, dứt khoát nói:

“Chú Tô muốn lấy lại gian hàng thì cứ lấy đi, dù sao hợp đồng cũng còn đó, trả tiền bồi thường cho tôi là xong.”

“Em…” Tô Dương không hiểu. “Điều kiện mà anh đưa ra không đủ hấp dẫn à?”

Với hoàn cảnh của Mộc Thuần thì cô phải đồng ý gả cho hắn mới đúng, bởi vì quanh đây nhà hắn giàu có nhất, mà cô chẳng là gì hết. Nếu hắn ngỏ lời với bất kỳ cô gái nào khác quanh đây thì đảm bảo 100% cô nàng sẽ vui đến nỗi nhảy cẫng lên.

Đầu ngón tay của Tô Dương chĩa về phía Phi Vũ, gằn giọng nói:

“Chẳng lẽ em lại vì thằng đàn ông điên điên khùng khùng này mà từ chối anh? Gian hàng kia em không cần nữa?”

“Đủ rồi!” Mộc Thuần không muốn nhiều lời. “Thứ nhất, là gia đình anh muốn đơn phương hủy hợp đồng thuê gian hàng đó, tôi cần nó, nhưng không phải vì thế mà bán rẻ bản thân mình.”

Cô giữ chặt tay Phi Vũ rồi mới nói tiếp:

“Thứ hai, tôi thà ế đến già còn hơn lấy loại người như anh, huống chi bây giờ còn có Phi Vũ.”

Sắc mặt Tô Dương lúc xanh lúc trắng:

“Là ai cho em thuê chỗ để bán hàng kiếm sống qua ngày, là ai giúp đỡ em những lúc khó khăn nhất? Mẹ nó, không ngờ em vì một người lạ mặt mà chửi tôi như thế, ăn cháo đá bát!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi