TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN, MÃI MÃI CON ĐƯỜNG THEO ĐUỔI VỢ



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Tử Khuynh đúng là giỏi ẩn nấp.

Wilker rất tri kỷ mở cửa xe ghế sau vì Quân Tử Khuynh: "Mời."

Quân Tử Khuynh nhìn vào bên trong, đã rất lâu không có gặp Quân Tử Kỳ, có điều, anh đang ngủ.

Quân Tử Khuynh cẩn thận từng li từng tí ngồi vào, đóng cửa xe.

Quân Tử Kỳ mở to mắt, nhìn sang cô: "Nhanh vậy."

"Anh, anh mệt lắm à." Quân Tử Khuynh thấy tơ máu trong mắt Quân Tử Kỳ.


"Gần đây phải bận một số việc." Quân Tử Kỳ day day huyệt Thái Dương.

"Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

"Ừm."

Wilker nhìn thoáng qua chủ nhân, không nói gì, trực tiếp lái xe đi Quân Lam Uyển.

Trong Quân Lam Uyển.

Người hầu đều đang bận rộn nấu cơm, Quân Mộ Trầm ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách độc báo tài chính và kinh tế.

Người hầu ở cửa cúi đầu: "Đại thiếu gia, Tam tiểu thư."

Quân Mộ Trầm thấy Quân Tử Kỳ và Quân Tử Khuynh cùng tới, để tờ báo xuống, ra hiệu qua đó ngồi: "Về rồi đấy à."

Quân Tử Kỳ ngồi xuống, người hầu châm trà.

Quân Mộ Trầm nhấp một ngụm trà nói: "Tử Kỳ, bên Trung Quốc có thuận lợi không?"

Quân Tử Kỳ nhẹ gật đầu: "Mọi chuyện đều tốt ạ."

Thật ra Quân Mộ Trầm muốn cho Quân Tử Kỳ đi tổng bộ ở nước Anh quản lý xí nghiệp, Trung Quốc giao cho đại diện hiểu chuyện là được.

"Vậy, con và Tử Khuynh có nghĩ đến việc về Anh không?"

Quân Tử Khuynh giật mình, vội vàng rót trà cho vị tôn đại thần này, làm nũng nói: "Cha, bọn con mới đến Trung Quốc mấy ngày mà, con vẫn chưa chơi chán đâu."

Quân Mộ Trầm ngữ trọng tâm trường nói: "Anh hai con ở Mỹ lập được không ít thành tích đấy."


Quân Tử Khuynh đưa cho Quân Mộ Trầm chén trà: "Vậy thì để anh hai con về chứ sao."

Quân Tử Kỳ cũng chưa muốn trở về nước Anh, việc của anh ở đây vẫn chưa giải quyết xong.

"Cha, con sẽ để ý bên Anh."

Quân Mộ Trầm thấy cả hai đều không muốn trở về, không nói về việc này nữa.

Kết quả, vào buổi đêm, Quân Tử Lân từ Mỹ gọi điện thoại tới.

"Anh cả, chuyện đi Anh sao lại giao cho em!"

Quân Tử Kỳ cũng không hề nói uyển chuyển, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Còn phải rất lâu nữa anh mới quay về đó được, em làm nhiều cũng tốt, có thể được rèn luyện mà."

Sáng hôm sau, Quân Tử Khuynh vẫn bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, trong lòng mặc niệm, vì Lạc Thừa Hiên, kiên trì!

Sau khi được đưa đến ME, Quân Tử Khuynh vừa ngồi xuống, Cử Giai Hoa đã đến thông báo: "tổng giám đốc ME muốn gặp cô."

Quân Tử Khuynh nheo mắt: "Tôi vừa mới đến, sớm như vậy?"

Cử Giai Hoa nhún vai: "Đúng, cô hãy mau đi đi, nghe nói tổng giám đốc ME rất thần bí."

Quân Tử Khuynh không muốn nhìn thấy Cung Mặc Huyền, ngồi trên ghế: "Biết nguyên nhân là gì không?"

Cử Giai Hoa lắc đầu.

Rơi vào đường cùng, Quân Tử Khuynh chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.


Trong thang máy, Quân Tử Khuynh nhìn thấy sắc mặt mình có chút tái nhợt, dùng tay vỗ nhẹ hai lần.

Quân Tử Khuynh, lát nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn!

Đinh một tiếng, đã đến tầng 69, Quân Tử Khuynh hít sâu, cố gắng để cho bản thân được tự nhiên.

Lục Ly nghe thấy âm thanh, đi tới, nhìn thấy Lâm Tử Khuynh thì hơi sửng sốt.

Lập tức rất lịch sự dẫn cô đi vào văn phòng Tổng giám đốc.

Lục Ly đóng cửa lại, cảm thán một tiếng, thật đúng là mỹ nhân.

Quân Tử Khuynh không nhìn thấy Cung Mặc Huyền, có điều, phòng làm việc của anh rất đặc biệt.

Dù sao người ta là tổng giám đốc, Quân Tử Khuynh liền ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi.

Hơn mười phút sau, cửa phòng làm việc mở ra.

Quân Tử Khuynh quay đầu nhìn sang, người tới mặc bộ đồ vét màu đen, hai chân thon dài sải bước vô cùng tự tin.

Dáng người của anh cực kỳ tốt, mũi thẳng tắp, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy, giống như Tu La trong Địa ngục, chấn động hồn phách, môi mỏng gợi cảm mím nhẹ.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi