TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN, MÃI MÃI CON ĐƯỜNG THEO ĐUỔI VỢ



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Tử Khuynh nhìn thấy trà trên bàn, cô đang nghĩ làm sao mới có thể hắt vào Cung Mặc Huyền đối diện!

Cung Mặc Huyền không kìm được khẽ cong khóe mắt, cần chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Quân Tử Khuynh cứ như vậy nhìn thấy Cung Mặc Huyền uống trà, một tia sáng còn sót lại trong mắt cũng tối đi.

"Lâm cố vấn, bản thiết kế này có hồ sơ không?"

Quân Tử Khuynh ngẩng đầu lên, tìm tòi nghiên cứu độ chân thật trong mắt Cung Mặc Huyền.

"Tôi có thể xem lại lần nữa, lần này sẽ không thay đổi nhiều như vậy."


Quân Tử Khuynh bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao?"

Cung Mặc Huyền ném bản thiết kế cũ đi, khuôn mặt lộ vẻ thản nhiên: "Tôi nói dối bao giờ chưa?"

Nét mặt của Quân Tử Khuynh cứng đờ, nở nụ cười giả lả với Cung Mặc Huyền: "Cung tổng, tôi đi lấy đây."

"Nhanh lên đi, tranh thủ xử lý xong trước khi tan việc giữa trưa."

Quân Tử Khuynh lại in một bản thiết kế khác đưa cho Cung Mặc Huyền.

Cung Mặc Huyền nhíu mày, đưa bản thiết kế cho Quân Tử Khuynh: "Cô đọc đi, tôi nghe thấy có chỗ nào không hợp lý sẽ nói ra."

Quân Tử Khuynh cầm bản thiết kế, hắng giọng một cái.

Cung Mặc Huyền bày ra dáng vẻ của lão gia dựa vào ghế nhìn Quân Tử Khuynh, trong con ngươi thâm thúy không biết đang suy nghĩ gì.

Quân Tử Khuynh bắt đầu chăm chú đọc, phân tích từng tờ hạng mục ngoại thành, vô cùng chính xác.

Trong lúc đó Cung Mặc Huyền không nói câu nào, chưa đến nửa tiếng đã nói xong.

"Cung tổng, ngài còn có ý kiến gì không?"

Cung Mặc Huyền nhìn thoáng qua đồng hồ, lại liếc mắt nhìn Quân Tử Khuynh: "Không có ý kiến gì, bản thiết kế này rất tốt."

Rốt cuộc Quân Tử Khuynh mỉm cười: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy Cung tổng bận rộn nữa."


Cung Mặc Huyền nhấn điện thoại: "Đưa hai phần cơm trưa."

Quân Tử Khuynh nhìn thời gian, không ngờ đã đến trưa.

"Lâm cố vấn, bận rộn cho tới trưa, mệt không." Cung Mặc Huyền rất thương cảm nói: “ cơm trưa ăn ở đây đi."

Quân Tử Khuynh vốn muốn từ chối, nhưng Cung Mặc Huyền đã gọi hai phần, từ chối nữa có vẻ làm kiêu.

"Cảm ơn Cung tổng."

Cung Mặc Huyền giật giật khóe môi, từ bàn công tác đi đến bên cạnh ghế sa lon.

Lâm Tử Khuynh này, đúng là rất biết cách đối nhân xử thế.

Cung Mặc Huyền cởi hai cúc áo khoác, sau đó cởi chiếc áo khoác vét ra, chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu tím sậm, vô cùng điển trai.

Cơm là Bạch Phong đưa tới.

Sau khi Quân Tử Khuynh rửa tay sạch sẽ, không khách sáo nữa, bắt đầu ăn.

Lúc Cung Mặc Huyền không nói chuyện, cho người ta cảm giác bị đông cứng như khối băng, khiến cho người ta không kìm được muốn rời xa.

Cung Mặc Huyền ăn cơm rất có quy củ, không hề nói một câu.

Quân Tử Khuynh cảm thấy tố chất của cô cũng khá tốt, nếu không thật sự không thể đối mặt được với Cung Mặc Huyền.


Một bữa cơm, hai người đều không nói gì, ở trong mắt Cung Mặc Huyền, Quân Tử Khuynh là người biết tiến lui.

Nhìn thời gian, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, Quân Tử Khuynh chuẩn bị về phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc.

Cung Mặc Huyền cũng không ngăn cản, trực tiếp ký tên vào bản thiết kế.

Trở lại văn phòng, Quân Tử Khuynh ngồi xuống, tổng giám đốc ME Cung Mặc Huyền thật khó đối phó.

Xem ra anh ta không nhận ra mình là Quân Tử Khuynh, vậy là tốt rồi.

Về sau chắc chắn sẽ phải qua lại nhiều với anh ta, phải làm tốt chuẩn bị tám năm kháng chiến!

Đến buổi trưa, Quân Tử Khuynh để Hàn Nghệ lái xe của mình tới đón cô.

Hàn Nghệ đưa mắt nhìn cao ốc ME, thổn thức một tiếng: "Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy."

Quân Tử Khuynh thắt chặt dây an toàn: "Đi thôi."

Quân Tử Khuynh là dùng thân phận giả tới Lạc thị, dĩ nhiên không có nói cho Hàn Nghệ thân phận thật của mình.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi