TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Trong xe rõ ràng có mở máy sưởi nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Cô vô thức siết chặt quần áo của Dư Trạch Nam trên người mình hơn một chút.

Dư Trạch Nam ở bên cạnh không bỏ sót bất kỳ động tác nhỏ nào của cô, thản nhiên mở máy sưởi đến nhiệt độ vừa đủ, qua một lúc, thân thể cuộn tròn của cô mới thả lỏng phần nào.

Trong lòng Dư Trạch Nam biết rõ tại sao cảm xúc của cô sa sút như vậy cho nên anh ta cũng không hỏi quá nhiều.


Hội trường bữa tiệc, lầu hai.

Lãnh Phi đứng ở cửa đợi trong chốc lát, sau khi có người lên lầu nói nhỏ hai câu với anh ta thì anh ta chậm rãi đi vào.

“Thưa ngài, cô Hạ đã rời đi rồi.”
“Đi cùng với ai?”
“Nghe nói là rời đi cùng với ngài Dư - Dư Trạch Nam.”
Bạch Dạ Kình cầm ly rượu trong tay, thoáng căng cứng người, cuối cùng cũng không nói điều gì, ánh mắt chỉ sa sầm nhìn hội trường áo quần là lượt dưới lầu, tầm nhìn rơi trên người phu nhân Lan Đình: “Đi thôi, xuống lầu.”

Buổi bán đấu giá ngọc phật là trận quyết đấu giữa Bạch Minh Diệp và một cô chủ nhà giàu.

Cuối cùng, đương nhiên là hoa rơi xuống chỗ Bạch Minh Diệp.

Bạch Minh Diệp đứng dậy, dứt khoát tặng ngọc phật cho phu nhân Lan Đình mới vừa bước vào hội trường.

Phu nhân Lan Đình rất chi là vui vẻ.


Nhóm người Bạch Dạ Kình đi đến chào hỏi: “Phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu rồi chưa được gặp hai chị em các cậu.” Phu nhân Lan Đình dịu dàng mỉm cười, giao ngọc phật cho người ở bên cạnh cầm lấy, đầu tiên là ôm nhẹ Bạch Minh Diệp, tiếp đó lại ôm nhẹ Bạch Dạ Kình.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Bạch Dạ Kình một hồi lâu, trong mắt hiện ra nét hài lòng.

Vỗ nhẹ cánh tay anh, bảo rằng: “Càng ngày càng có dáng vẻ của Tổng thống rồi.

Lúc cậu đi theo phía sau chú của mình khi còn nhỏ, tôi đã nói tương lai nhất định cậu sẽ tha hồ phát huy tài năng.”
Nói đến đây, phu nhân Lan Đình dừng một chút, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng: “Chú của cậu… Ông ta vẫn khỏe chứ?”
“Phu nhân yên tâm, ông ấy rất khỏe.

Nếu ông ấy biết được phu nhân vẫn còn nhớ đến mình thì chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.” Bạch Dạ Kình thản nhiên trả lời.

Một tia buồn bã lướt qua nơi đáy mắt phu nhân Lan Đình, nâng tay lên chạm vào khuôn mặt đường nét sắc sảo ấy của anh, thở dài nói: “Cậu đấy, càng ngày càng có phong thái của chú cậu khi ấy… Nhoắng cái, thế mà đã mười mấy năm chưa từng gặp lại…”
Một tia sáng nhỏ lóe lên trong sóng mắt bà ấy.

Bạch Minh Diệp cẩn thận thu vào trong mắt, đưa ra lời đề nghị: “Khó có được dịp phu nhân trở về một chuyến, lại còn là bạn cũ của chú, nếu như có thời gian rảnh, chi bằng đến gặp chú một chút? Nếu ông ấy nhìn thấy bạn cũ, nhất định tinh thần có thể tốt hơn rất nhiều.”
“…” Phu nhân Lan Đình ngẩn ra trong một cái chớp mắt, đáy mắt xẹt qua tia ảm đạm, rồi sau đó bà ấy lắc đầu mỉm cười: “Để lần sau đi.

Lần này thời gian gấp quá, sợ là không còn kịp nữa rồi.”
Bạch Minh Diệp cũng không có cưỡng ép bà ấy: “Được rồi.

Nếu lần sau lại trở về, phu nhân nhất định phải đến gặp ông ấy nhé.”
“Đương nhiên là thế rồi.”


Bạch Dạ Kình cũng không ở lại lâu.

Mọi người sôi nổi đi ra tiễn anh, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Minh Diệp.

Bạch Minh Diệp theo anh vào trong xe.

“Còn việc gì sao?”
“Hạ Tinh Thần mới vừa đi, em cũng vội vã rời khỏi, đi tìm cô ấy à?” Bạch Minh Diệp hỏi.

Bạch Dạ Kình hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Một lát nữa trong số sản phẩm đấu giá sẽ có một chiếc trâm cài tóc thuý ngọc, không cần biết chị phải dùng cách gì, đoạt lấy nó giúp em, em có việc cần dùng đến.”
“Dùng làm gì?”
Bạch Dạ Kình liếc cô ấy một cái, chỉ đơn giản cho cô ấy hai chữ: “Tặng người ta.”
“Không phải tặng cho cô Hạ đấy chứ? Cái đấy không hợp với cô ấy đâu.

Tặng cho phu nhân nào? Phu nhân Lan Đình à?”
Bạch Dạ Kình cởi bỏ cúc áo trên âu phục, nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu xa: “Trước đây em không thấy lòng hiếu kỳ của chị nặng như vậy.”
Bạch Minh Diệp chấn chỉnh sắc mặt: “Dạ Kình, chị đi ra cùng không phải vì muốn quản chế chuyện của em, chỉ là muốn nhắc nhở em một câu… Nếu nhất định phải đính hôn với Tống Duy Nhất, vậy thì cũng đừng trêu chọc người khác nữa.

Trong lòng em hiểu rõ, cô ấy không phải là người cùng một thế giới với chúng ta, cô ấy cũng không phải như những người phụ nữ bên ngoài chỉ quan tâm đến thân phận của em, xuất thân của em, có thể ngay cả tự tôn cũng không cần.

Không cho cô ấy được lời hứa hẹn, không cho cô ấy được một cuộc hôn nhân, em dựa vào đâu để cô ấy sinh con cho em, đã thế còn không danh không phận theo bên cạnh em? Tự mình dứt ra sớm một chút, để cô ấy cũng dứt ra sớm một chút, đừng quay đầu lại để rồi đôi bên đều tổn thương lẫn nhau!”
Cô ấy nói đến việc này, dường như Bạch Dạ Kình có phần không còn kiên nhẫn nữa.


“Chị xuống xe đi!”
“Sự thật mất lòng, tự em ngẫm nghĩ cho kỹ đi.” Bạch Minh Diệp hiểu tính cách của anh, biết có vài lời đã không thể nói thêm được nữa.

Cô ấy xuống xe, đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn thấy anh thần sắc thâm trầm hàng mày cau chặt ngồi trong xe, cô ấy nói với Lãnh Phi: “Nếu đã là thư ký trưởng của nó, có một số việc nên nhắc nhở thì cậu vẫn phải nhắc nhở.

Ở vị trí này, tìm kiếm công việc này, chính là vì một lý do như vậy.”
Lãnh Phi thở dài.

Trên thực tế, chuyện tình cảm, làm sao người ngoài có thể nhúng tay vào được đây?

Dư Trạch Nam chở Hạ Tinh Thần đi vòng rất xa, Hạ Tinh Thần đang gọi điện thoại cho con.

Giọng nói của con trai làm cho cảm xúc của cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi nói được một nửa, Dư Trạch Nam đột nhiên giẫm phanh lại.

Chiếc xe bị một nữ cảnh sát giao thông ở ven đường cản lại.

“Là kiểm tra giấy tờ sao?” Hạ Tinh Thần hỏi: “Anh mang đầy đủ chứ?”
“Giấy tờ hả?” Dư Trạch Nam rất ngông cuồng, cười: “Khuôn mặt này của tôi xài còn tốt hơn bất kỳ loại giấy tờ nào.” Bình thường người khác ra ngoài đều là quét thẻ, còn mấy người quan chức hoặc thân phận cao quý giống bọn họ thì là quét mặt.

Hạ Tinh Thần mỉm cười, sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Đại Bạch mới nói: “Thường nghe người ta nói những người như các anh cứ ra ngoài là quét mặt, thật vinh hạnh có thể chính mắt thấy một lần.”
“Chưa trải sự đời đúng không?” Dư Trạch Nam ngay cả cửa sổ cũng không hạ xuống, đối mặt với cảnh sát giao thông ở bên ngoài, chỉ giống như một ông lớn mà chỉ chỉ tay về biển số xe ở đằng trước, đồng thời khoe khoang nói với cô: “Còn chẳng đến lượt quét mặt, loại chuyện nhỏ thế này chỉ cần quét số là xong.”
Giấy tờ này của anh ta đúng là đủ ngang ngược.

Độc một màu số 9, toàn bộ Kinh Đô đại khái là không ai không biết đến.

Hạ Tinh Thần thoáng nhìn về hướng cửa sổ bên chỗ anh ta, nói: “Cậu chủ Dư, lần này xem ra quét số là không linh rồi.”

“Làm sao lại không linh?”
Dư Trạch Nam mới vừa dứt lời, nữ cảnh sát giao thông ở bên ngoài đã gõ lên cửa sổ.

Mi tâm của anh ta giật nảy, không thể không hạ cửa sổ xe xuống, mặt lạnh lùng mà nói: “Hơn nửa đêm không mở đèn, mắt của cô không tốt đúng không? Có cần dùng đèn pin của tôi rọi số cho cô không?”
“Cậu hai, mời cậu lấy giấy tờ ra cho tôi kiểm tra một chút.”
Hai chữ “cậu hai” vừa nói ra, Dư Trạch Nam thiếu chút nữa là xù lông luôn rồi.

Hạ Tinh Thần ở một bên không nhịn được cười thành tiếng: “Xem ra lần này ngay cả mặt cũng không quét được rồi.”
“Mặt bày ở đây này, không có giấy tờ!” Dư Trạch Nam tức muốn hộc máu.

Anh ta ngại phiền phức nên mấy cái giấy tờ đó không biết đã bị ném đi đâu từ lâu rồi.

“Nếu không có giấy tờ vậy thì chỉ có thể tạm thời giam xe.

Mời hai người xuống dưới ký tên.”
Mặt mày Dư Trạch Nam đã phủ kín một tầng sương lạnh.

Quá mất mặt! Đặc biệt còn là ở trước mặt Hạ Tinh Thần!
Anh ta trừng mắt: “Cô không biết đây là tình huống gì hả?”
“Xin lỗi cậu hai, tôi chỉ tuân theo pháp luật mà thi hành nhiệm vụ, mong cậu đừng làm tôi khó xử.” Cô gái tỏ ra quang minh chính đại mà nghiêm nghị, không hề sợ hãi quyền uy.

Tuy rằng Dư Trạch Nam ngông cuồng nhưng anh ta cũng không đến mức thật sự ức hiếp một cô gái.

Đối phương không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm, anh ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Đẩy cửa xe rồi đi xuống, nhớ thật kỹ số hiệu của đối phương, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đó giống y như là muốn nuốt chửng cô ấy vậy.

Phụ nữ thật đúng là phiền phức!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi