Phu nhân Lan Đình lẩm bẩm, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt tràn đầy thất vọng: “Là tôi quá mạo muội.
Xin lỗi, cô Trì.”
“Phu nhân không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, chỉ vì nóng lòng tìm kiếm con gái mà sốt ruột thôi mà.
Tôi hiểu được tâm trạng của phu nhân.” Trì Vị Ương an ủi bà ấy: “Phu nhân yên tâm đi, phu nhân có lòng như vậy, cô ấy chắc chắn có thể cảm nhận được, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi mà.”
Phu nhân Lan Đình giật nhẹ môi, lòng đầy chua xót: “Vừa sinh ra đã bị chia tách, đã nhiều năm không gặp, thậm chí không biết bây giờ con bé đang ở trại trẻ mồ côi hay là đã được người ta nhận nuôi rồi nữa.
Cho nên, chỉ sợ có một ngày chúng tôi gần trong gang tấc nhưng lại không thể nhận nhau.”
Một bữa cơm, vốn dĩ nên vui vẻ, kết quả, bởi vì vừa nhắc tới việc thất lạc con gái nhiều năm của phu nhân Lan Đình mà bầu không khí trở nên có chút thương cảm.
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ của phu nhân Lan Đình như vậy, trong lòng Hạ Tinh Thần đột nhiên cảm thấy khó chịu, giống như là có bông vải chắn ở ngực cô.
Cơm nước xong, Dư Trạch Nam đi tính tiền, Trì Vị Ương cùng phu nhân Lan Đình ra ngoài trước, Hạ Tinh Thần cùng với Dư Trạch Nam đến quầy tính tiền.
“Đi theo tôi làm gì?” Anh ta hỏi.
“Lần trước không phải nói mời anh ăn cơm sao? Đương nhiên là tôi đi theo trả tiền rồi.” Hạ Tinh Thần đưa thẻ cho nhân viên nhà hàng.
Tâm sự Dư Trạch Nam nặng nề, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mặc cho cô tính tiền.
Dù sao tiền ăn cũng chỉ hết có ba trăm tệ.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lúc bước ra ngoài, Hạ Tinh Thần hỏi anh ta.
Hai mắt híp lại, nhìn anh ta: “Tôi phát hiện từ lúc phu nhân nói chuyện về con gái của bà ấy thì anh lại tâm sự nặng nề, giống như là có điều gì chột dạ vậy.
Nói thật đi, có phải có anh manh mối gì hay không?”
Anh ta chỉ liếc mắt nhìn cô một cái: “Hạ Tinh Thần, trước đây tôi không nhìn ra thì ra em cũng có lúc thông minh như vậy đấy!”
Cô trợn mắt: “Anh thực sự có manh mối rồi sao? Vậy tại sao anh không nói cho phu nhân biết, không thấy là bà ấy vô cùng khó chịu sao!”
“Đúng vậy, tôi có manh mối đấy.
Tôi muốn nói, manh mối chính là, em là con gái của bà ấy, em tin không?” Giọng điệu của anh ta nửa thật nửa giả.
Hạ Tinh Thần giật mình, chớp mắt một cái, sau đó liếc anh ta: “Tôi phát hiện, căn bản không thể nói chuyện nghiêm túc với anh được.
Phu nhân phó thác chuyện tìm con gái của bà ấy cho anh, căn bản là một điều sai lầm, sai lầm lớn hơn nữa là bà ấy còn muốn anh trở thành con rể của bà ấy nữa!”
Dư Trạch Nam không nói tiếp, mặc cô khuyên răn.
Đi tới cửa, Hạ Tinh Thần đột nhiên xoay lại, trừng mắt nhìn anh ta nhắc nhở: “Những lời vừa nói, anh nói giỡn với tôi thì được, nhưng đừng bao giờ nói đùa trước mặt phu nhân như vậy.
Bà ấy sẽ thất vọng, mà tôi thì không đành lòng nhìn bà ấy như vậy đâu.”
Dư Trạch Nam lườm cô: “Còn nói tôi không đứng đắn, tự em soi gương đi, xem xem dáng vẻ quan tâm bà ấy của em đi.
Nếu hai người đi cùng nhau, người khác nhìn vào sẽ tưởng là hai mẹ con đấy.”
Hạ Tinh Thần chỉ ném cho anh ta một ánh mắt xem thường, lười phản bác lại.
Vừa ra khỏi nhà hàng, chỉ nghe thấy Trì Vị Ương bên kia khẩn trương nói: “Phu nhân thực sự không sao chứ?”
Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam theo bản năng nhìn qua bên kia, chỉ nhìn thấy phu nhân Lan Đình đang nắm lấy ngón trỏ tay phải của mình.
Mà trên đầu ngón tay, từng giọt máu đua nhau chảy ra.
“Sao lại thế này?” Không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại, Dư Trạch Nam đã bước nhanh qua đó.
Sắc mặt của anh ta rất khẩn trương, cầm tay của phu nhân Lan Đình.
Trì Vị Ương nói: “Vừa rồi có người đi qua, bị ô quẹt phải.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải khẩn trương như vậy đâu.” Phu nhân Lan Đình nhỏ nhẹ trấn an.
“Phải tới bệnh viện thôi!” Dư Trạch Nam ấn chặt vào tay phu nhân, tránh cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.
Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy Dư Trạch Nam vô cùng khẩn trương, cô trấn an nói: “Không cần đi bệnh viện đâu, ven đường ngoài kia có hiệu thuốc, mua băng keo cá nhân là có thể cầm máu được mà.”
“Không đơn giản như em nghĩ đâu.” Dư Trạch Nam nặng nề liếc mắt nhìn cô, nói: “Hai người đưa phu nhân ra ngoài, tôi sẽ lập tức đi lấy xe.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài, đi được hai bước thì trực tiếp chạy chậm.
Lúc này Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương cũng đã phát hiện chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Đây chỉ là một miệng vết thương nho nhỏ, đối với người bình thường, chỉ chốc lát sau là máu khô, đông lại rồi.
Nhưng miệng vết thương trên tay phu nhân Lan Đình vẫn không ngừng chảy máu, muốn cầm cũng không cầm được.
Trước kia Phó Dật Trần rất thích đọc sách y học, mà Trì Vị Ương lúc còn là một cô gái nhỏ vẫn luôn theo sát anh ta cho nên về y học thì cô ấy vẫn biết được chút ít.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được, phu nhân Lan Đình hẳn là trường hợp máu khó đông.
“Phu nhân, chúng ta nhanh ra ngoài, đừng để cho cậu hai Dư chờ sốt ruột.” Trì Vị Ương mở miệng.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng sốt ruột, muốn cầm máu lại sợ tay bà ấy bị đau.
Phu nhân Lan Đình vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Hai người đừng để cậu ta dọa sợ, Trạch Nam chỉ là thích chuyện bé xé ra to thôi.”
Mặc dù bà ấy cố ý nói thoải mái như vậy nhưng sắc mặt bà ấy không còn hồng hào như trước, càng ngày càng tái nhợt.
Lúc Trì Vị Ương cùng Hạ Tinh Thần ra đến cửa, xe của Dư Trạch Nam đã đứng đợi sẵn đấy rồi.
Hôm nay anh ta chỉ chạy một chiếc xe bình thường.
Anh ta xuống xe, mở cửa, đỡ phu nhân Lan Đình lên xe.
Sau đó, nhìn về phía Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương.
Hạ Tinh Thần không chút suy nghĩ, nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Trì Vị Ương cũng theo lên xe.
Dư Trạch Nam tìm trong xe một chiếc khăn tay sạch đưa cho hai người ngồi ở ghế sau, vừa lái xe vừa hỏi: “Trong hai người có ai biết băng bó không?”
“Để tôi, trước đây tôi có học qua một chút.” Trì Vị Ương xung phong nhân việc.
Trước kia Phó Dật Trần tự tay dạy cô, bởi vì lo lắng bình thường cô ấy quá liều lĩnh, cho nên cô bắt buộc phải học kỹ năng băng bó.
Khi đó, cô không hề nghiêm túc học, mà khoảng thời gian đó chỉ để ngắm nhìn anh ta.
Hơn nữa, luôn ngốc nghếch cho rằng, dù sao có anh ta ở bên cạnh, nếu cô bị thương, anh ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên đến, là người đầu tiên giúp cô giải quyết tất cả khó khăn…
Khi đó, cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng, có một ngày, người gây ra vết thương sâu sắc nhất, cũng chính là anh ta…
Nghĩ tới những điều này, hốc mắt Trì Vị Ương chua xót.
Cô nhẹ nhàng khịt mũi, thu lại nỗi thương cảm, băng bó cho phu nhân Lan Đình.
Rất nhanh Dư Trạch Nam đã đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất.
Dư Trạch Nam nói với bác sĩ về tình trạng của phu nhân Lan Đình, khuôn mặt bác sĩ biến sắc, lập tức phân phó cho đội ngũ bác sĩ đưa phu nhân vào phòng cấp cứu.
Rất lâu, sắc mặt của Dư Trạch Nam vẫn không thể bình tĩnh lại, đi tới đi lui trên hành lang dài, Hạ Tinh Thần hỏi: “Rốt cuộc phu nhân làm sao vậy? Chỉ một vết thương nhỏ mà sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”
Sắc mặt Dư Trạch Nam ngưng trọng, “Bà ấy vốn có bệnh máu khó đông, chức năng đông máu đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, một khi bị thương, sẽ xảy ra hiện tượng máu chảy không ngừng.
Hơn nữa máu của bà ấy còn là máu hiếm…”
“Cậu Dư, kho máu của chúng tôi hiện tại không có nhóm máu P của phu nhân, cho nên lát nữa, một khi xuất hiện hiện tượng máu chảy ra quá nhiều, chúng tôi cũng không thể nào truyền máu cho phu nhân được.” Bác sĩ vội vàng bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Đương nhiên, hiện tại cũng không xảy ra tình trạng máu chảy nhiều, nhưng tôi không thể không nói rõ trước với anh.
Cho nên, mong anh nhanh chóng liên hệ với người nhà của phu nhân đi…”.