TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Hạ Tinh Thần không lên tiếng, nhìn anh, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng.

Tầng hơi nước kia ẩn chứa sự thống khổ và phức tạp.

Cô rất muốn nói, nhưng cuối cùng lời nói đến bên môi lại cảm thấy không có lời nào để nói.

Thực ra, chuyện đã đến mức này rồi thì còn nói cái gì nữa, dường như đều là dư thừa, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.

Không phải cô nói hai câu là anh có thể lựa chọn không kết hôn với Tống Duy Nhất.

Cô thở dài, muốn đẩy tay anh đẩy ra.

Bạch Dạ Kình không chịu, không khỏi tăng thêm vài phần lực: “Biết anh muốn kết hôn với Tống Duy Nhất lúc nào?
“… Buổi tối ngày đầu tiên xảy ra chuyện, em đã nghe nói rồi.” Cô ăn ngay nói thật: “Nhưng mà, thực sự xác nhận là tối hôm qua.”
“Cho nên, tối hôm qua anh nói chuyện điện thoại với Tống Duy Nhất em hoàn toàn nghe thấy hết?”
Hạ Tinh Thần trầm mặc, ngầm thừa nhận.

Bạch Dạ Kình hừ lạnh cười một tiếng, trong giọng nói đều là thất vọng: “Em có thể nhẫn nại nhiều ngày như vậy, không hỏi gì cả.

Bây giờ, ngược lại em còn có thể tiêu sái như vậy, nói đi là đi.

Hạ Tinh Thần, em thật đúng là có giữ được bình tĩnh!”
Cũng thật sự đủ vô tình!
Như Lãnh Phi nói, nếu thực sự để ý, sao có thể nào ngoan ngoãn làm được như vậy? Một từ cũng không nhắc tới, một câu cũng không thèm hỏi?
Sự lên án của anh khiến lòng Hạ Tinh Thần giống như bị kim đâm.


Cô hít sâu một hơi, tay nhẹ nhàng giữ tay anh, chỉ bướng bỉnh hỏi: “Những lời lần trước, còn giữ lời không? Tôi rất cần con trai…”
Con trai! Con trai!
Cô rất cần con trai! Cũng chỉ cần con trai! Anh đánh hôn với người phụ nữ khác, cô có thể không hỏi.

Anh kết hôn với người phụ nữ khác, trước thì cô giống như nghe theo, xoay người thì muốn rời đi, chưa từng có bất kỳ sự lưu luyến gì!
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, lửa giận tràn ngập trong đáy mắt, lạnh lùng trào phúng liếc mắt cô một cái: “Cô dựa vào cái gì cảm thấy thân thể của cô với tôi mà nói có lực hấp dẫn lớn như vậy? Bạch Dạ Kình tôi có rất nhiều phụ nữ, lúc nào lại khiến cô cảm thấy không phải cô thì không được!”
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, lời anh nói sắc bén mà tàn khốc, hung hăng đâm vào người khiến cô chật vật gian nan.

Nhưng mà…
Lại là lời nói thật!
Anh là ai chứ? Ngoắc ngón tay một cái thôi thì phụ nữ sẽ ùn ùn kéo đến sẵn lòng bò lên trên giường anh! Cho nên… Ở trong mắt anh, giờ phút này, hành động của mình như vậy quả thực buồn cười!
Hạ Tinh Thần cắn cắn môi, trong lòng khó chịu, có chút giận dỗi nói: “Không cần vậy thì quên đi, là tôi tự mình đa tình.”
Cô theo bản năng giữ chặt áo ngủ trên người, chưa từng đối diện với ánh mắt của anh.

Thực ra, sau lớp áo ngủ cô cũng không mặc gì thêm.

Hôm nay vốn dĩ cô đã hạ quyết tâm trao mình cho anh.

“Em ra ngoài trước, anh đi ngủ sớm một chút đi.” Cô nói, nghiêng người lách qua anh chuẩn bị rời đi.

Nếu anh không muốn cô thì cô cũng không đến mức da mặt dày mà ép anh muốn cô! Về phần con trai…
Cô phải nghĩ cách khác thôi!
Đúng lúc cô đang nghĩ như vậy, cánh tay bỗng dưng đau xót.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nóng rực siết chặt tay cô.

Dùng sức, giống như muốn bóp nát cả người cô vậy.


Cô quay đầu lại, đáy mắt anh tràn đầy tức giận.

Không chờ cô phục hồi lại tinh thần, nháy mắt tiếp theo cả người cô đã bị anh ném lên trên chiếc giường lớn mềm mại ở phía sau.

Cô kinh ngạc, dùng sức nâng thân mình muốn bò dậy, giường lớn lại bỗng dưng bị lún xuống, thân hình to lớn của anh phủ xuống.

Trên mặt anh đều là lửa giận, không nhìn ra được một tia tình cảm nào.

Trong lòng Hạ Tinh Thần vốn có tức giận, lúc này lại có chút sợ hãi, cô đẩy tay anh: “Anh làm gì thế?”
“Không phải đã sớm chuẩn bị tốt để tôi làm cô sao, bây giờ giả vờ rụt rè cái gì?”
Từng câu từng chữ bén nhọn mà lại châm chọc khiến sắc mặt cô trắng bệch, vừa khuất nhục vừa căm phẫn: “Khốn nạn, tôi chẳng qua chỉ muốn con trai mình mà thôi!”
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa, ngược lại tách bàn tay đang gắt gao nắm chặt của cô.

Sắc mặt Hạ Tinh Thần thay đổi, thề sống chết muốn bảo vệ, nhưng mà căn bản sức lực của cô không phải là đối thủ của anh, tay cô đang nắm chặt dễ như trở bàn tay đã bị anh tách ra.

Một chiếc bao cao su màu sắc rực rỡ nằm trong lòng bàn tay cô.

Cô càng cảm thấy càng lúng túng hơn.

Anh văn vê trong tay, cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống cô: “Xem ra cô chuẩn bị rất đầy đủ đấy, nhưng mà, ai nói cho cô biết một cái là đủ rồi hả?”
Đêm nay, anh muốn nuốt trọn cô từ trong ra ngoài! Một lần làm sao đủ được chứ?
Lông mi cô run rẩy, có chút hoảng hốt nhìn anh.

Bộ dáng của người đàn ông giờ phút này khiến cô cảm thấy nguy hiểm bốn phía.


Cô hối hận rồi!
Toàn bộ quá trình, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy đau đớn.

Thân thể như là bị người ta tháo dỡ, một lần lại một lần như vậy, cuối cùng Bạch Dạ Kình ôm cô vào trong phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Thân thể cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hạ Tinh Thần vô tri vô giác, trong lòng lại càng khó chịu.

Càng là tình cảm mãnh liệt, trong lòng càng cảm thấy thống khổ.

Cô dựa vào vai Bạch Dạ Kình, ngay cả mắt cũng chưa mở to, lại bướng bỉnh nói: “Giao con trai cho tôi… Được không?”
“Câm miệng!” Bạch Dạ Kình không muốn nói vấn đề này với cô.

Hạ Tinh Thần lại một mực hỏi.

Mãi đến khi cô bị ném lên trên giường, cô vẫn nắm áo ngủ trên người anh, không ngừng nói: “Để tôi mang con trai đi, được không?”
“Xem biểu hiện của em!” Giọng nói Bạch Dạ Kình lạnh lẽo: “Bây giờ em lấy lòng tôi, làm tôi thỏa mãn, tôi sẽ cho phép em dẫn con trai đi!”
Cô buồn bực cắn răng.

Người đàn ông này căn bản là cố ý làm khó cô! Hiện tại cả người cô mệt mỏi đến nỗi không còn là chính mình nữa rồi!
Nhưng mà, hừ một tiếng, bằng bất cứ giá nào, cô xoay người nằm sấp trên người anh.

Bạch Dạ Kình híp mắt, khó nhịn hừ ra một tiếng.

Lông mi cô run lên, chậm rãi mở mắt ra, từ trên nhìn xuống anh, trong con ngươi đều là vẻ chán nản: “Anh có cảm giác rồi… Chúng ta làm lại một lần nữa… Anh để tôi dẫn con trai đi…”
Người phụ nữ đáng chết này!
Lúc nào cũng con trai!
“Đi xuống!” Anh đánh vào mông cô một cái.

Trong mắt là lửa dục đang bị anh đè nén xuống.


Nếu không phải cô trông vô cùng mệt mỏi thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cô ra.

Thực ra Hạ Tinh Thần không thể chịu nổi nữa.

Nào có thể thực sự đi lấy lòng anh chứ? Chỉ ưm một tiếng, tuy không cam lòng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn xoay người nghiêng sang bên cạnh.

Đầu lại dính vào gối, cơn buồn ngủ lập tức ập tới.

Hôm sau.

Trong phòng tràn ngập hơi thở ám muội, mãi đến sáng sớm cũng chưa tan đi.

Ở trong không khí vẫn thực ái muội như cũ.

Khăn trải giường màu trắng lộn xộn thành một đoàn, từng vòng dấu vết ướt át, còn có chỗ chưa khô hoàn toàn.

Rõ ràng là tối hôm qua hai người trong phòng này rốt cuộc đã có bao nhiêu nhiệt tình.

Trên người đàn ông chỉ tùy ý đắp một cái chăn, che nửa người dưới, lộ ra vòng eo tinh tráng không hề có vết sẹo nào.

Lại hướng lên trên, trên lồng ngực gợi cảm là người phụ nữ mềm mại vô lực dựa vào ngực anh ngủ say.

Hình ảnh như vậy lại có vài phần ấm áp, nếu không phải dấu vết trên người cô gái trông ghê người.

Bàn tay to lớn đặt trên khuôn mặt nhỏ của cô gái cho tới bây giờ còn chậm chạp không lấy ra.

Cả người lười biếng mà lại vô cùng mê hoặc.

Bàn tay của người đàn ông chiếm hữu ôm lấy mông cô, khiến cô chặt chặt chẽ chẽ dán vào người anh, cho dù là ngủ cũng không lơi lỏng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi