TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Cho nên, ý của cô là… Từ nay về sau, giữa bọn họ, anh đường anh, tôi đường tôi, không còn nợ nhau nữa sao?
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thủng cả cánh cửa kia.

Rất lâu sau, anh ném mạnh chiếc khăn ăn đang cầm trên tay, đứng dậy.

Đám người Lãnh Phi im như thóc, không dám hé răng.

Bầu không khí trong phòng bị đè nén khiến người ta có chút không thở nổi.

Hạ Tinh Thần lên taxi trở về căn phòng nhỏ mà mình thuê, trên đường đi ngang qua một tiệm thuốc nên kêu tài xế dừng xe.

Mua thuốc tránh thai xong, cô nuốt xuống.

Sợ có chuyện gì đó xảy ra, cô lại không chịu nổi.

Mặc dù Đại Bạch là một sự kinh hỉ đối với cô, nhưng trước đó cũng là một sự kinh hãi.

Cô không muốn lần nữa nhận lấy những chỉ trích như vậy nữa.


Uống thuốc xong, cô lặng yên trở về căn phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ của cô đang sửa chữa, tiến độ rất nhanh, cô chỉ ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày thì đã có thể dọn về nơi đây.

Cầm chìa khóa, mở cửa vào, ban đầu cô ở bên này nên hiện tại không có khác biệt mấy, nhưng bên kia lại là một mảnh trống rỗng, không có đồ dùng gì cả.

Cô ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy nơi này và tâm trạng của cô vào giờ phút này giống hệt nhau.

Trống rỗng.

Trống rỗng đến khó chịu.

Dường như ở vị trí trái tim kia, bị khoét một lỗ trống.

Gió thổi qua, vù vù rào rạt, lạnh đến run rẩy.

Hốc mắt chua xót khó mà kìm lại được.

Cô lắc đầu, buộc chính mình phải vứt bỏ cái cảm xúc kia, bắt đầu yên lặng thu dọn hành lý.


Dọn đồ của mình, của con trai, đến cuối cùng, trên giá áo, áo gió của người đàn ông đó vẫn còn ở đó.

Cô đã giặt sạch nên bây giờ vẫn có thể ngửi được mùi hương vô cùng tươi mát.

Cô bất giác nhớ đến tối hôm đó anh đưa áo cho mình, anh và cô dưới bóng đêm hôn nhau triền miên… Một đêm kia, cô rõ ràng nghe được tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ của hai người…
Không đành lòng lại nhớ đến, cô kéo áo xuống, gỡ túi chống bụi bên ngoài ra, tỉ mỉ xếp một cách cẩn thận, bỏ vào giỏ.

Không biết về sau có còn cơ hội trả lại cho anh không.

Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, cô khóa cửa, cầm hành lý đi qua phía tòa nhà đối diện.

Trì Vị Ương và Hạ Đại Bạch đang ăn sáng, mở cửa, nhìn thấy cô, nhanh chóng dắt cô vào.

“Ăn cơm chưa?” Trì Vị Ương hỏi.

“Vẫn chưa.”
“Ngồi đi, tớ đi lấy chén cho cậu.” Trì Vị Ương đi vào phòng bếp.

“Đại Bảo.” Hạ Đại Bạch cắn màn thầu, xoay qua nhìn cô.

Đánh giá trong chốc lát cậu khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút khó chịu: “Đại Bảo, trông mẹ có vẻ không vui lắm, có phải Tiểu Bạch lại ức hiếp mẹ không?”
“Không, ba con không bắt nạt mẹ, mẹ cũng không có gì không vui cả.” Hạ Tinh Thần xoa xoa cái đầu như hạt dưa của cậu.

“Thật sự không có sao?” Hạ Đại Bạch vốn bán tín bán nghi, nhưng trong nháy mắt, giống như nhìn thấy cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Đại Bảo, có phải Tiểu Bạch đánh mẹ không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi