TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Xuống bậc tam cấp, cửa ô tô thứ ba bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc quần áo mỏng manh bước xuống xe.

Cô ta đứng trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên sự lo lắng, rất nhạt nhưng không thể bỏ qua.

Anh ta tăng nhanh tốc độ, vừa cởi áo gió vừa đi xuống bậc thềm, chợt nhớ tới điều gì đó, liền ném áo khoác cho Dư Trạch Nam ở phía sau: “Cởi quần áo của em ra, mặc đồ của anh đi.”
Ở trong đó cả đêm, mùi thuốc trên người anh ta rất nồng chắc chắn sẽ khiến Cảnh Dư không chịu nổi.

Dư Trạch Nam cởi quần áo của mình ra và ném cho anh ta, anh ta đi đến chỗ Cảnh Dư, đắp áo lên vai cô ấy.

“Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cũng may là chỉ có chút buồn ngủ.” Giọng nói của người phụ nữ vẫn luôn trong trẻo nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.

“Vào xe ngủ một giấc đi.”
“Ừm.”
Ở một thị trấn nhỏ.

Hạ Đại Bạch trằn trọc trên giường cả đêm, không tài nào chợp mắt được.

Hạ Tinh Thần nằm thẳng trên tấm chiếu tatami, đặt tay lên ngực, ở đó đang đau âm ỉ.

“Đại Bảo.” Không biết mấy giờ, Hạ Đại Bạch cuối cùng cũng đã lên tiếng, ban đêm nên giọng nói có chút nghẹn ngào Hạ Tinh Thần cũng chưa ngủ, nên khẽ “Hả” một tiếng.

“Mẹ cũng đang buồn, có phải không?”
Giọng nói non nớt của đứa trẻ khiến mũi cô hơi chua xót, cô nghiêng người ôm cậu bé vào lòng.

Cô nhắm chặt mắt, ngăn không cho màn sương thoát ra khỏi mắt.


Mặc dù cô không nói gì, nhưng hơi thở nặng nhọc của cô đã thay cô trả lời đứa trẻ đó.

“… Tiểu Bạch vẫn gọi đến sao?” Rõ ràng nói rằng anh sẽ không để ý đến anh nữa, sẽ không bao giờ cần anh nữa, nhưng Hạ Đại Bạch nhịn không được mà ảo não hỏi.

“… Chưa.” Hạ Tinh Thần trả lời lại bằng một giọng rất buồn bã.

Kể từ lúc sáng nay bị cúp máy xong mãi cho đến bây giờ điện thoại cũng không có động tĩnh gì.

Không có cuộc gọi đến và cũng không có tin nhắn.

Không có gì đáng ngạc nhiên cả, cô đã nhìn anh nắm tay cô dâu và tuyên thện với cha xứ, vào thời khắc trọng đại như vậy làm gì rảnh rỗi để gọi điện cho cô? Ngay cả khi có gọi đến rồi thì lại có thể nói gì đây? Dường như cũng không còn gì để nói...!
Vào buổi tối khi dùng bữa, Trì Vị Ương đã gọi cho cô và hỏi cô có biết về đám cưới của Tổng thống không, cô nói rằng cô biết, khi Trì Vị Ương còn định nói điều gì đó nữa thì điện thoại của cô đã bị hết pin nên bên cô đã ngắt kết nối rồi.

Hạ Tinh Thần cũng không gọi lại, cô sợ một khi mình bật nó lên, sẽ không thể nhịn được mà lên mạng tìm kiếm tin tức về anh.

Không cần làm vậy đâu...!
Đêm nay là đêm tân hôn của anh.

Anh và Tống Duy Nhất...!
Vừa nghĩ rằng bây giờ anh đang nằm trên giường với người phụ nữ khác, làm những việc thân mật mà anh đã làm với cô cách đây không lâu, Hạ Tinh Thần cảm thấy tim mình quặn thắt lại.

Trước đây cô luôn nghĩ mình không nên để tâm quá nhiều, ít nhất cô cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, huống hồ chi bản thân cô đối với anh, chắc là cảm động nhiều hơn, cho nên cô sẽ không đến nỗi cảm thấy khó chịu gì lắm.

Cô muốn trở thành một người có thể cầm được buông được, có thể động lòng thì cũng có thể nhanh chóng từ bỏ.


Nhưng bây giờ, nghĩ đến cảnh tượng triền miên cùng anh trong khách sạn đêm đó, khi khuôn mặt của cô trong tâm trí anh dần dần bị thay thế bởi khuôn mặt của Tống Duy Nhất, nỗi đau xé lòng trong tim cô nặng nề đến như thế nào, chỉ có cô mới biết rõ nhất.


Ngày hôm sau.

Khi Hạ Tinh Thần tỉnh dậy, không có ai bên cạnh cô.

Cô sợ Hạ Đại Bạch đau lòng sẽ xảy ra chuyện gì nên nau chóng từ trên giường ngồi dậy.

Nhìn quanh một vòng, cô chợt nhận ra Hạ Đại Bạch đang ngồi xổm trong góc, tay cầm điện thoại.

Điện thoại cắm vào ổ cắm sạc, cậu bé nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như không chờ đợi được thứ mà cậu bé muốn, nên hai mắt tối sầm lại.

Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy chua xót vô bờ.

“Dạ Bạch, lại đây thay quần áo này!” Cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc và gọi cậu bé.

Không muốn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu bé, cũng không muốn cảm xúc của mình làm cho đứa trẻ trở nên tồi tệ hơn.

Hạ Đại Bạch ngồi xổm ở đó và không nhúc nhích.

Hạ Tinh Thần cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì cũng không phải là cách, nên cô mang giày vào, bước tới, trực tiếp rút dây sạc rồi tắt máy.

Đứa nhỏ ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn cô, có vẻ không bằng lòng lắm.


“Không phải là con không cần muốn chú ấy nữa sao? Bây giờ vẫn đợi điện thoại của chú ấy sao? Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của chú ấy.

Nhất định chú ấy rất bận nên không có thời gian gọi điện cho con đâu.”
Lời nói của cô ngay lập tức như dao đâm thẳng vào người cậu bé, cậu bé ủ rũ lắc đầu bỏ đi rồi tiếp tục vùi mình trên giường, mặc cho cô gọi cậu bé như thế nào, thì cậu nhóc cũng sẽ không chịu ra.


Thẩm Mẫn thấy cả hai tâm trạng đều không tốt, muốn đưa họ ra ngoài để thư thả lòng.

Vừa mới ăn trưa xong, đã bảo Hạ Tinh Thần và Đại Bạch đi chợ cùng với bà ấy.

Chợ trong thị trấn náo nhiệt đến mức có thể so sánh với chợ đêm trong thành phố, người ở nơi xa hơn cả mười cây số cũng đều tụ tập về đây.

Những thứ họ bán đều những thứ vặt vãnh, đồ ăn đồ mặc đồ chơi có đủ.

Lúc đầu tinh thần Hạ Đại Bạch không tốt lắm, nhưng khi vừa đến chợ, liền bị gian hàng vẽ đồ chơi bằng đường thu hút sự chú ý.

Cậu bé luôn miệng đòi ăn, nhưng ăn một con thì không tính, lát nữa rời đi, còn cầm theo vài cái trong tay để chơi.

Ba người cùng nhau đi dạo đến hơn sáu giờ chiều, trời cũng đã tối rồi, sau khi ăn cơm tối ở chợ rồi mới quay về.

Khi ba người vừa đến đầu hẻm, đã thấy rất nhiều người tụ tập ở cuối hẻm, đang nhìn ngang nhìn dọc.

Vừa nhìn thấy họ, đã có người chạy tới.

“Chị Thẩm, nhà chị có khách đến, đã ở ngoài đợi gần cả buổi chiều rồi.”
“Khách?” Thẩm Mẫn cảm thấy kỳ lạ.

Bà ấy sống ở đây, nhà mẹ thì đã mất hết từ lâu rồi, bạn bè đồng nghiệp hay lui tới trước kia cũng đều sống ở thành phố hết rồi, không thể nào mà không gọi điện thoại đến đã chạy đến chỗ thôn quê của bà ấy được.

“Còn không phải sao? Trong ngõ đậu rất nhiều ô tô, tắc hết cả đường luôn rồi này.


Tôi nghe Cường Tử nói những chiếc xe đó đều là xe hạng sang, mỗi chiếc có giá hơn cả triệu đấy!”
Hạ Tinh Thần sững sờ, một bóng người lướt qua tâm trí cô, cô vô thức ôm chặt Hạ Đại Bạch trong lòng lại.

Nhưng sẽ là anh sao?
Anh vừa mới kết hôn, sao có thể đến đây được? Tuy rằng cảm thấy không thể nào, nhưng không phải đích thân anh thì cũng không có nghĩa là anh sẽ không phái người đến.

Đứa trẻ là lý do để anh đến duy nhất cô có thể nghĩ ra.

Thẩm Mẫn cũng chú ý tới vẻ mặt có chút thay đổi của cô, sau khi trong lòng thầm suy đoán cũng hiểu ra được vài phần, bà ấy chỉ nói: “Vào nhà trước đã, nếu như cậu ta đã đến rồi thì cũng phải nói rõ ràng.

Không thể dây dưa mãi được.”
Hạ Tinh Thần bế Hạ Đại Bạch vào nhà với trái tim nặng trĩu.

Hạ Đại Bạch đã mệt mỏi cả ngày, sớm ngủ gục trên vai cô rồi.

Khi cô đến gần hơn, cô mới nhìn thấy chiếc xe, cô đã xác nhận rằng nó chắc chắn là anh rồi.

“Cô Hạ.” Lãnh Phi bước xuống xe, tiến tới chào hỏi.

Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn một trong những chiếc xe, có thể mơ hồ nhìn thấy trong xe có một bóng dáng rất quen thuộc.

Khuôn mặt cả anh, ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Những người khác không biết nên không thể nhận ra, nhưng cô nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn ra.

Anh ấy thực sự đã đến rồi!
Khá bất ngờ, thậm chí là có hơi sốc.

Trong lòng chợt không thể nào kiềm chế được mà dâng lên sự chua xót..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi