Gương mặt của cô ấy, gương mặt này đã từng khiến anh ta nhớ nhung biết bao nhiêu năm, cũng hận biết bao nhiêu năm.
Hơn nữa bây giờ anh ta nghĩ cũng đã đến lúc kết thúc hoàn toàn với cô ấy rồi!
“Gần đây em dốc hết sức lực nhìn chằm chằm vào tôi, là đề phòng tôi vào Tống Quốc Nghiêu qua lại quá thân cận, làm ảnh hưởng đến thế lực của các em.
Vậy thì, giờ tôi cho em một cách có thể khiến tôi từ bỏ hợp tác với Tống Quốc Nghiêu, em làm không?” Giọng điệu của Dạ Việt vô cùng nghiêm túc, không hề có chút gọi là đang nói đùa nào.
Bạch Túc Diệp nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh ta, không do dự đáp: “Làm.”
“Ngay đến hỏi cũng không cần hỏi là cách gì sao?”
Cô ấy nhớ đến ly rượu vừa rồi, gian nan cong môi: “Hay là, cách của anh giống như đêm hôm đó, cho tôi uống thứ có thuốc?”
Nếu không phải vì cơn nôn nao đó, hậu quả thế nào cô ấy thật sự không biết được nữa.
Chỉ là, cuối cùng Dạ Việt cũng không tra tấn cô đến chết.
Cô ấy rõ ràng đã hiểu lầm anh ta, cho rằng ly rượu đó là anh ta đưa.
Nhưng mà, anh ta không định giải thích.
Giữa bọn họ cũng chẳng thiếu chút thù hận này.
Anh ta chỉ nói một cách lấp lửng: “Bên tôi một tháng!”
Bạch Túc Diệp sửng sốt.
Cái gì mà ở bên anh ta một tháng!
“Một tháng này, bỏ xuống mặt nạ giả dối của em, làm một Bạch Túc Diệp thật sự bên tôi, xấu xí đến mức tôi ghét cũng được, nhưng mà- phải, thật, sự, là, em!”
Những từ cuối cùng, anh ta cắn mạnh, từng chữ một.
Bạch Túc Diệp rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ đến Dạ Việt lại đưa ra yêu cầu này.
Nhưng mà, chẳng mấy cô ấy sẽ hiểu được rằng- Dạ Việt thực sự cần sự cứu chuộc thực sự.
Có Bạch Túc Diệp thực sự ở bên cạnh, sẽ xóa bỏ cái bóng đẹp đẽ giả tạo của Bạch Túc Diệp trong trí nhớ của anh ta mười năm trước, cũng có thể làm anh ta thức tỉnh, từ đó hoàn toàn buông bỏ những lưu luyến mà mười năm trước anh ta không nên có.
Như vậy, cũng tốt.
Vốn dĩ, người mà anh ta yêu cũng chẳng phải Bạch Túc Diệp thật sự.
có thể giúp anh ta dứt ra được đều tốt cho cả đôi bên.
Bạch Túc Diệp gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh…”
Đồng ý mà chẳng có chút do dự nào.
Nhưng mà, không biết vì sao, kết thúc như vậy, khiến lòng cô ấy chua xót.
Lẽ nào, trong tiềm thức của mình cô ấy còn đang kỳ vọng, Dạ Việt yêu cô ấy? Cho dù chẳng phải là con người trước kia…
Hôm sau.
Sáng sớm.
Hạ Tinh Thần tỉnh dậy từ rất sớm.
Thứ nhất, cô đang nghĩ về mẹ cô ở phòng bệnh, thứ hai là biết được sáng nay chuyến bay của anh sẽ từ sân bay đi những nước khác, cho nên cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Khi cô mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của người đàn ông đã đập vào mắt cô, ngay cả khi anh đang ngủ, lòng bàn tay to lớn của anh vẫn ôm eo cô một cách chiếm hữu.
Hơi thở của anh, đều đều mạnh mẽ, nóng bỏng.
Cô nằm trong vòng tay anh, cảm giác ấm áp không sao tả xiết.
Có phần muốn nằm trên giường lâu thêm một chút nhưng thời gian không cho phép.
Cẩn thận gỡ tay anh ra rồi lẳng lặng bước ra khỏi giường.
Trở lại bên kia, sau khi tắm rửa sạch sẽ, thì đẩy cửa phòng ra, nhìn đứa nhỏ.
Cậu bé còn đang ngủ say,cả người năm hình chữ “đại” chiếm cả cái giường nhỏ.
Tựa như đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn cười nhếch lên, một ít nước miếng chảy lên gối.
Hạ Tinh Thần nhìn đến vui vẻ.
Đi vào đắp kín chăn cho thằng mé mới xuống bếp nấu nướng.
Mấy ngày không về, đồ trong tủ lạnh cũng không còn nhiều.
Chỉ cần một ít mỳ và vài quả trứng.
Cũng chỉ có thể tạm như vậy.
Cô làm mọi thứ rất thành thạo, trước nay chưa từng cẩn thận đến vậy.
Trước kia không thích làm bữa sáng, lại luôn muốn tranh thủ những lúc này để ngủ thêm, cho nên thường cùng Vị Ương mua đồ ở bên ngoài ăn.
Nhưng mà…
Hôm nay xuống bếp, trong lòng lại có loại ngọt ngào nói không lên lời, vừa nghĩ đến một lớn một nhỏ đang đợi đồ ăn sáng của mình, lòng lại ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Thế này thật sự có phần giống với… người một nhà!
Nấu xong xuôi cũng đã bảy giờ.
Cô đơn giản thu dọn bộ đồ ngủ lộn xộn vứt trên ghế sô pha đêm qua, mặt đỏ bừng khi nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Đặt nó vào tủ, gọi Hạ Đại Bạch trên giường dậy: “Cục cưng, dậy ăn sáng.”
Hạ Đại Bạch “ái ôi” hai tiếng, giống như thú nhỏ chưa tỉnh ngủ.
Một tay ôm cổ cô, tay kia dụi mắt, miệng vẫn ngáp dài.
“Mẹ rửa ráy cho con rồi con đi gọi Tiểu Bạch dậy được không?” Hạ Tinh Thần mặc quần áo cho thằng bé rồi bế vào phòng tắm.
Hạ Đại Bạch vặn người nhỏ, lẩm bẩm "vâng".
Hạ Tinh Thần vắt khăn lau mặt cho cậu bé, cậu bé đã tỉnh táo hơn rất nhiều, lấy bàn chải đánh răng ra đánh răng.
“Đi gọi Tiểu Bạch dậy đi.” Hạ Tinh Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch.
“Không được gọi là ‘Tiểu Bạch’!” có âm thanh yếu ớt phát ra từ cửa phòng tắm.
Anh vậy mà đã tự tỉnh đã vậy còn đứng ở cửa.
Vẻ mặt lười biếng, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhăn lại, rõ ràng là khá bất mãn với câu tiểu bạch của cô.
Hạ Tinh Thần mỉm cười, hoàn toàn không đặt lời của anh vào tai.
“Tiểu Bạch, anh dậy rồi à?” Hạ Đại Bạch giọng lanh lảnh chào anh: “Chào buổi sáng!”
"Ừ" Anh lười biếng đáp lại, cúi người ôm lấy Hạ Đại Bạch, ba người cùng nhau đi về phía nhà ăn, Hạ Tinh Thần hỏi: “Anh rửa mặt rồi à?”
“Ừ.”
“Em nấu mỳ nhưng có lẽ là không kịp ăn?”
Bạch Dạ Kình thả Hạ Đại Bạch xuống trước, mới nói: “Lãnh Phi đến rồi, tiện thể ăn một chút, thời gian có lẽ vừa kịp.”
“Vậy anh ăn mau đi.” Hạ Tinh Thần đưa đũa đến tay anh, lại đưa đũa trẻ em cho Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch cười híp mắt nhìn cái này, nhìn cái kia, sau đó cúi đầu nhai một gắp mì, có vẻ tâm trạng rất tốt, khẩu vị cũng tốt, ăn từng miếng từng miếng lớn.
Hạ Tinh Thần nhìn cậu bé ăn ngon miệng, trong lòng cũng vui vẻ.
Chỉ cần tâm trạng của đứa nhỏ tốt, cô đã cảm thấy mọi thứ quá đủ rồi.
Bạch Dạ Kình cũng xốc đũa lên, ăn một gắp lớn.
Chà, hương vị vẫn ngon như ngày nào.
Hạ Tinh Thần nhìn anh, dường như cảm nhận được điều đó, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt anh sâu thẳm, cô bị nhìn đến mất tự nhiên.
“Mau ăn đi.” Nói rồi lại cúi đầu xuống lẳng lặng ăn mì.
Hạ Đại Bảo ăn mấy gắp mì, cuối cùng không nhịn được đặt đũa xuống, nghiêm túc quay đầu lại hỏi: “Tiểu Bạch, có phải Đại Bảo nhà chúng ta qua thời gian nữa sẽ sinh cho con một cô em gái nhỏ?”
Hạ Tinh Thần xém chút phun miếng mì, cô quay lại hỏi con trai mình: “Con nói gì cơ?”
Bạch Dạ Kình cũng nghiêm túc hỏi thằng bé: “Con nói qua thời gian nữa là bao lâu?”
“…” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Một hai tháng đủ chưa?”
Bạch Dạ Kình lắc đầu: “Không sinh được.”
Anh ngước mắt lên, liếc nhìn người phụ nữ đối diện mình, ánh mắt ý vị sâu xa, nhưng nghiêm túc liếc nhìn con trai nói: “Cho dù bây giờ ba bắt đầu cố gắng thì ít nhất cũng phải mười tháng nữa.”
Hạ Tinh Thần đỏ cả mặt mày.
Hai cái người này vậy mà kaji xem như chỗ không người bàn chuyện cô sinh con! Còn nữa, rốt cuộc là lúc nào thì cô nói sẽ sinh con cho anh tiếp?.