Lúc ban đầu, Hạ Đại Bạch vẫn tỏ vẻ rất khó chịu với Dư Trạch Nam, trên cuốn vở nho nhỏ ghi rất nhiều dấu trừ, rất có cảm giác nghiêm khắc từ trong xương cốt.
Ví dụ như, mua nước đến trễ hai mươi giây, trừ hai mươi; nhìn lén người phụ nữ khác, trừ ba mươi.
Dư Trạch Nam oan uổng oa oa kêu to, nói là nhìn phụ nữ, kỳ thật chỉ là không cẩn thận liếc mắt ngắm qua một cái mà thôi.
Nhưng Hạ Đại Bạch lại gác tay nhỏ ra sau, không chịu sửa cho anh ta.
Tóm lại, trước khi đến phòng triển lãm, Dư Trạch Nam đã bị trừ hơn một trăm điểm.
Hạ Tinh Thần để mặc cho hai người quậy phá, căn bản không định quan tâm đến bọn họ.
Có kẻ dở hơi chịu ầm ĩ cùng Hạ Đại Bạch cứng cổ ngày cuối tuần, cô không cảm thấy có gì không tốt.
Kết quả, không nghĩ tới khi đến phòng triển lãm, hình ảnh biển người tấp nập bên trong khiến cho Hạ Đại Bạch kinh hoảng.
Theo bản năng liền dựa vào bên người Dư Trạch Nam.
Dư Trạch Nam cười cậu bé nhát gan.
Nhóc con tức giận đến nhe răng nhếch miệng, định mở vở ra đánh cho anh một dấu trừ một nghìn điểm.
Nhưng không chờ cậu bé móc bút ra, thân người nho nhỏ đã bị một đôi tay nắm lên cao, vững vàng ngồi trên cổ Dư Trạch Nam.
“Như thế nào? Bây giờ không sợ nữa rồi chứ?”
Hạ Đại Bạch rất hưng phấn, trên khuôn mặt nhỏ không giấu được ý cười.
Nhưng vừa nghe anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tức khắc lại nghiêm lên: “Ai nói là con sợ? Con chỉ là không thích nhiều người mà thôi!”
Dư Trạch Nam cũng không vạch trần cậu bé, chỉ cười cười vác cậu bé đi: “Tầm nhìn vừa lòng không?”
“Tạm được!” Cậu bé ngạo kiều giương cằm nhỏ, đột nhiên nhìn một chỗ đằng xa có khu vui chơi trẻ em được khắc bằng băng, lập tức nhịn không được, tay nhỏ hưng phấn vỗ vai anh ta: “Mau! Anh bạn nhỏ, qua bên kia!”
“Đại Bạch, phải kêu chú.” Hạ Tinh Thần sửa lại.
“Không có việc gì, chúng ta là anh em, không gọi chú.” Dư Trạch Nam lại là bộ dạng tùy ý.
“Được.
Chú là anh em, con kết giao!” Hạ Đại Bạch đấm vào bộ ngực nhỏ, ra vẻ vô cùng chính nghĩa.
Trời ạ! Thật không biết cậu bé học được cái dáng vẻ đó từ đâu.
Dư Trạch Nam dẫn cậu bé nhảy vào đám người, một bên bước đi, một bên nói với cậu bé: “Chúng ta đều là anh em, con có thể cho chú thêm ít điểm được không?”
“Nói thật, quả thật chú rất không tệ.” Bàn tay nhỏ của Hạ Đại Bạch nhẹ nhàng bắt lấy lỗ tai anh ta, một bên lẩm bẩm: “Ba ba nhà con sẽ không cho con cưỡi trên cổ.”
“Chứ còn gì nữa.
Hành động này của chú đủ một trăm điểm chứ?”
“Đủ.
Nhưng mà…” Hạ Đại Bạch nói: “Con không thể để chú và Đại Bảo yêu đương… Đại Bảo là của ba ba con, con phải thay ba ba giữ mẹ mới được.
Anh bạn nhỏ, chú cứ ngoan ngoãn là anh em của con đi, sau này đừng làm ba ba của con, được không?”
Nói thật, cậu bé rất thích “anh bạn nhỏ” này, nếu chỉ là anh em, thì rất thú vị!
Dư Trạch Nam không trả lời cậu bé, chỉ hỏi: “Con há mồm ngậm miệng đều là ba ba con, ba ba con là ai?”
“Ba ba chính là Tiểu Bạch á”, lời này gần như sắp buột miệng thốt ra.
Nhưng lời đến bên miệng nhỏ, cậu bé dừng một chút: “Ba ba chính là ba ba.
Nói cho chú, chú cũng không biết.”
Dư Trạch Nam cảm thấy đứa nhỏ này hơn phân nửa là của người tình đầu kia của cô.
Lúc ấy xem tư liệu, năm năm trước, khi cô sinh, xuất hiện một người đàn ông duy nhất chính là một người tên “Hứa Nham”.
Nghe nói, sau đó cũng là người đàn ông đó đưa cô đi bệnh viện, tuy nhiên, bây giờ hoàn toàn không tìm thấy những nhân viên y tế năm đó nữa.
Dư Trạch Nam nói: “Ba ba con không tự mình giữ mẹ con, còn phải để con tới giữ, cái này mà xem được sao? Với lại… con đã sinh ra được nhiều năm như vậy, ba ba con bây giờ mới nhớ tới muốn theo đuổi mẹ con, vậy mấy năm nay làm gì?”
Hạ Đại Bạch bị Dư Trạch Nam hỏi mấy vấn đề đến á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng, chỉ chu chu cái miệng nhỏ: “…Ba ba ngày thường rất bận.”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng rõ ràng cậu bé cũng không có quá nhiều tự tin, giọng nói đã nhỏ hơn rất nhiều.
.
Truyện Đông Phương
Bên ngoài đám người, Hạ Tinh Thần đứng xa xa nhìn một lớn một nhỏ kia, nhìn nhìn, bóng dáng của Dư Trạch Nam lại dần dần biến thành bóng dáng quen thuộc kia.
Cô thở dài.
Bạch Dạ Kình chưa từng đến nơi công cộng chơi với con trai bao giờ.
Cô biết thật ra Hạ Đại Bạch rất hâm mộ những đứa bạn có ba dẫn đi công viên giải trí.
Nhưng với thân phận của anh, rất khó mà thực hiện được.
Cho nên…
Hoạt động gia đình ở trường học ngày mai, có lẽ, cũng để cho con trai thất vọng rồi.
Chơi cả ngày, Hạ Đại Bạch chơi rất vui vẻ, bị lạnh đến mũi và tai đều đỏ rực, cũng không cảm giác được.
Cho đến khi ra khỏi phòng triển lãm băng, cậu bé vẫn còn cưỡi ở trên cổ Dư Trạch Nam chưa đã thèm.
“Được rồi, xuống đi.” Hạ Tinh Thần ôm cậu bé xuống.
Dư Trạch Nam xoa xoa hai bên cổ, nói: “Đưa hai người đi ăn cơm.
Lên xe.”
Hạ Tinh Thần nhìn Hạ Đại Bạch một cái, trưng cầu ý kiến Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch gật gật đầu nhỏ: “Được ạ, đi ăn cơm.”
“…” Hạ Tinh Thần xem như đã nhìn ra, anh em hai người này thật đúng là hợp nhau.
Bên kia.
Bạch Dạ Kình mới vừa làm xong công việc.
Lãnh Phi nói: “Ngài Tổng thống, buổi tối hẹn ngài Lan Chiến ở ‘Thập An Công Quán’, cũng đã sắp đến giờ hẹn, chúng ta có thể khởi hành rồi.”
Anh gật đầu, khom người chui vào bên trong xe.
Để cho chú của anh ra tù, Lan Chiến chính là trình tự cuối cùng phải đi, mời riêng ông ta ăn bữa cơm chính là điều cần thiết.
Xe Dư Trạch Nam chạy thẳng đến Thập An Công Quán, Hạ Tinh Thần ôm cậu bé đi xuống.
Ở phía xa xa, nhìn thấy một đoàn xe quen thuộc ngừng ở chỗ đó, cô hơi giật mình một chốc.
Dư Trạch Nam hiển nhiên cũng thấy được.
“Xem ra, hôm nay nơi này còn có người quen.”
“Nếu không, chúng ta đổi nơi khác đi?” Hạ Tinh Thần nói.
“Vì sao phải đổi địa điểm?” Dư Trạch Nam bế Hạ Đại Bạch trong tay, đi thẳng vào Thập An Công Quán.
Dư Trạch Nam ở chỗ này cũng là người nổi tiếng.
Anh ta vừa xuất hiện, ông chủ của Thập An Công Quán đã sớm ra đón: “Cậu hai, khách quý.”
Ánh mắt băn khoăn nhìn Hạ Tinh Thần và cậu bé, trong lòng chỉ cho rằng đây là bạn gái và con trai riêng của cậu hai, loại sự tình này nhìn mãi quen mắt, cho nên, cũng khẽ gật đầu với Hạ Tinh Thần, xem như chào hỏi.
“Không phải là có khách càng quý hơn ở Thập An của mấy người hay sao?”
“Ở tầng trên ạ.” Ông chủ cười một cái, hạ giọng nói: “Ngài Tổng thống đang gặp gỡ cha vợ tương lai, cô Lan cũng tới.”
Dư Trạch Nam nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Tinh Thần.
Trái tim Hạ Tinh Thần căng thẳng.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch trong lòng ngực của Dư Trạch Nam cũng đã suy sụp xuống.
Anh ta hỏi: “Cha vợ tương lai của ngài Tổng thống là ai?”
Dư Trạch Nam tức giận, cho nên cũng không hề hạ giọng xuống.
Ông chủ bị anh ta dọa hết hồn: “Suỵt! Tổ tông của tôi ơi, ngài nhỏ giọng một chút đi ạ.”
Hạ Đại Bạch quay đầu lại nhìn Dư Trạch Nam: “Vừa rồi, ông ấy nói cha vợ của ngài Tổng thống là ai? Cô Lan lại là ai?”
Dư Trạch Nam không nói chuyện, chỉ là nói: “Hỏi mẹ con đi, mẹ con biết rõ hơn chú.”
Hạ Tinh Thần nói: “Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác ăn tối đi.”.