Làm xong những thứ này, cô lại đi gọi điện thoại cho Hạ Đại Bạch.
“Đại Bảo, thi thế nào rồi?” Giọng nói của Hạ Đại Bạch trong trẻo vang dội từ đầu dây bên kia truyền tới.
“À, cũng khá tốt.” Cô không muốn làm cho Đại Bạch phải thất vọng nên đành phải nói dối một chút.
“Vậy thì tốt rồi.
Con biết chắc Hạ Đại Bảo nhà chúng ta nhất định sẽ không có vấn đề gì mà.” Hạ Đại Bạch nói với vẻ rất đỗi tự hào, gương mặt ánh lên dáng vẻ khen ngợi, vô cùng hãnh diện.
Hạ Tinh Thần ở bên này nghe được cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tuy rằng không thể tham gia thi sát hạch nhưng bây giờ có thể nghe được giọng nói của con mình như vậy, bao nhiêu nỗi u ám trong lòng đã tan biến đi rất nhiều.
“Đại Bạch này, sắp tới đây có khả năng con sẽ phải ở đó một mình mất rồi.
Buổi tối mẹ không có cách nào để về nhà với con được.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Ừm… Mẹ có công việc nên phải đi công tác mấy ngày, cho nên con ở nhà một mình phải ngoan ngoãn đó.
Biết chưa? Nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho mẹ.”
“Mẹ phải đi mấy ngày ạ?”
“Chuyện này mẹ cũng không tự quyết định được.” Còn phải xem tình hình xem tình trạng vết thương của anh hồi phục thế nào đã.
“Vậy, chắc Đại Bảo sẽ phải nhớ con lắm đây?” Hạ Đại Bạch nũng na nũng nịu, giọng điệu có vẻ như đang không vui nói tiếp: “Chưa gì mà bây giờ người ta đã thấy nhớ mẹ rồi đây này.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy có sự ấm áp nào đó không thể diễn tả thành lời.
Không phải là bây giờ cô cũng đã bắt đầu nhớ thằng nhóc đó rồi hay sao?
…
Cô chăm sóc cho anh, không chợp mắt suốt cả một đêm.
Cho đến khi ngoài trời dần hửng sáng, sau nhiều lần xác nhận nhiệt độ trên người anh đã giảm bớt, cuối cùng cô mới yên tâm được.
Thế rồi sự mệt mỏi cực độ ập đến, cô nằm ghé vào bên giường rồi ngủ thiếp đi.
Bạch Dạ Kình mở mắt ra, khẽ nghiêng mặt qua một bên, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang ngủ ngay bên cạnh.
Cô vẫn luôn ở bên giường để trông chừng mình như vậy sao?
Rõ ràng là cô rất mệt mỏi cho nên ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đè lên mu bàn tay có chút biến dạng.
Nhưng ngược lại, dáng vẻ này lại có sự đáng yêu không thể diễn tả thành lời.
Ngũ quan của đứa trẻ Đại Bạch kia cũng rất giống anh.
Thế nhưng cái phần đáng yêu kia vậy mà lại giống y như cô ngay lúc này.
Ngón tay thon dài chậm rãi nâng lên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt cô.
Cảm giác mềm mại mịn màng khiến anh cảm thấy không hiểu sao có chút không nỡ buông tay.
Bất tri bất giác những khớp xương uyển chuyển khéo léo lướt một đường từ trên vầng trán xinh đẹp của cô xuống, lướt đến chóp mũi nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô, rồi lại xuống thêm chút nữa…
Ngón tay dừng lại ngay trên đôi môi đỏ mọng mềm mại rồi chậm rãi vuốt ve.
Lần cuối cùng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn này của cô cũng đã cách đây năm năm rồi, cô vẫn như trong trí nhớ, vẫn luôn trong sáng ngọt ngào và tràn đầy sức sống như vậy.
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình trở nên nặng nề hơn một chút.
Chính ngay lúc này đây, cô như thể cảm thấy bất an nên đã cử động một chút rồi bỗng nhiên mở mắt ra giống như bị làm phiền đến vậy.
Anh sửng sốt.
Trong nháy mắt tiếp theo dường như là muốn thu tay lại ngay lập tức.
Chỉ có điều do vết thương trên người rất nghiêm trọng nên phản ứng không được nhanh cho lắm.
Thế cho nên…
Chờ đến khi cô đã tỉnh táo lại, ngón tay vẫn còn đang dừng lại ở ngay môi cô một cách ngượng ngùng.
Hạ Tinh Thần ngủ đến nỗi mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại liền có cảm giác trên môi ngứa ngứa.
Theo bản năng, cô đưa tay bắt lấy thứ “đồ vật” đang quấy rầy mình nắm lại trong tay, chờ đến tỉnh táo lại thì mới phát hiện hoá ra lại là ngón tay anh.
Hả?
Đối diện với mắt anh, chạm đến dáng vẻ không được tự nhiên trên mặt anh, trái tim cô lập tức đập rộn ràng, vội vàng buông lỏng tay anh ra.
“Tôi… làm sao vậy?” Cô chỉ trỏ vào miệng mình rồi lại quay qua nhìn vào tay anh.
“Không có gì.” Lúc này Bạch Dạ Kình đã khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, nhàn nhạt nói: “Có dính chút đồ gì đó trên đó.”
“… Ồ.” Thì ra là như vậy.
Hạ Tinh Thần hoàn toàn tin tưởng, cũng không buồn để ý thêm nữa, chỉ là cúi người xuống rồi đưa tay lên áp vào trán anh.
Đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đã bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là không còn phát sốt nữa.
Có đói bụng không? Khát không? Tôi có nấu cháo đó, bây giờ sẽ đi lấy lại đây.”
Cũng không chờ anh trả lời, cô đứng dậy đi ra ngoài ngay lập tức.
Bạch Dạ Kình nhìn về phía bóng dáng bận rộn kia một lúc thật lâu, cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mà anh vẫn không dời ánh mắt đi.
Bao nhiêu năm qua, người chăm sóc cho anh vẫn luôn là người hầu và quản gia, từ bé đến lớn trừ mẹ là người vẫn luôn ở bên cạnh anh ra thì thật đúng là không có ai xuống bếp nấu cho anh ăn.
Hầu hết những người phụ nữ mà anh quen biết đều giống như Tống Duy Nhất vậy, đều được nuông chiều và không phải làm lụng vất vả.
Cao quý, tiểu thư khuê các, chỉ có điều là cũng vô cùng nhàm chán.
Lúc đang nghĩ ngợi lung tung thì Hạ Tinh Thần bưng cháo đi vào.
Cô rất cẩn thận, lấy thêm một cái gối đầu rồi nhẹ nhàng kê cao đầu anh lên thêm một chút nữa, sau đó dùng muỗng múc cháo.
Có hơi nóng nên cô dùng miệng và thổi một cách thật cẩn thận.
“Đây là cái gì?” Bạch Dạ Kình nhìn chén cháo trong tay cô và hỏi.
“Là cháo gà.
Tuy rằng nó không thể nào so sánh được với món canh tổ yến mà bình thường anh hay ăn, nhưng mà mùi vị của món này tôi làm là ngon nhất đó.” Lúc khoe khoang tài nghệ nấu nướng của mình, ấn đường của cô có chút đắc ý.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy.
Mỗi lần Đại Bạch bị cảm, hay là không thoải mái, tôi đều nấu món này cho nó ăn.
Chỉ cần ăn vào thôi là sẽ có tinh thần ngay.”
Nói ra cũng quá khoa trương rồi, đâu phải là thuốc thần thuốc thánh gì đâu.
Thế nhưng nhìn vào dáng vẻ này của cô, Bạch Dạ Kình lại không hề nói ra điều gì bóc trần cô cả.
Vẫn còn đang muốn nếm thử hương vị.
Mới vừa rồi còn không muốn ăn gì ấy thế mà bây giờ ngửi thấy hương thơm của bát cháo kia đã hơi đói rồi.
“Chờ một chút, để tôi thử nhiệt độ xem thế nào đã, không thì bị bỏng mất.” Hạ Tinh Thần lẩm bà lẩm bẩm một mình rồi lại theo bản năng thè lưỡi ra khẽ nếm thử cháo trong muỗng.
Nếm thử xong mới sửng sốt chớp mắt một cái.
Bản thân cô đang làm gì thế này? Bình thường hay cho Đại Bạch ăn như vậy, kết quả là đã thành thói quen mất tiêu!
Cô ngước mắt lên liếc nhìn anh: “Trong lúc nhất thời tôi lại làm theo thói quen mất rồi.
Anh chờ một chút, tôi sẽ xuống nhà bếp đổi cái muỗng khác cho anh.”
Cô nói xong liền muốn đứng dậy.
“Này!” Bạch Dạ Kình duỗi tay ra rồi nắm lấy tay cô thật chặt.
Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đang nắm tay cầm muỗng của cô rồi đưa đến bên miệng mình.
Há miệng ra thế là ăn hết sạch sẽ thìa cháo kia.
Không hề để ý một chút nào.
Ngay sau đó còn làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
“Anh… không phải là mắc bệnh sạch sẽ hay sao?”
Vẻ mặt Bạch Dạ Kình dửng dưng nói: “Một người phụ nữ đến nụ hôn của tôi cũng đã từng tiếp nhận rồi, cô cảm thấy tôi còn phải để ý đến những chuyện nhỏ nhặt dư thừa như vậy sao?”
Hạ Tinh Thần xấu hổ một phen.
Người đàn ông này lại còn có thể nhắc đến chuyện lúc trước một cách đường đường chính chính như vậy được, ngay cả mặt cũng không đỏ một chút nào.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó nên lại hừ một tiếng: “Không phải ngài Tổng thống đã sớm quên hết những chuyện nhỏ nhặt như thế này rồi hay sao, tại sao còn nhắc lại làm gì?”
“Chắc có lẽ là do bị bom nổ cho nên tỉnh táo lại.”
Lời anh nói ra nghe thì thấy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hạ Tinh Thần nghe đến tai thì trong lòng lại có một chút đau đớn.
Đút cho anh một thìa cháo, cuối cùng cũng không nhịn được nữa nên đành hỏi: “Đau không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như cơn mưa xuân có thể làm tan chảy lòng người.
Trong lòng Bạch Dạ Kình khẽ dao động, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Nỗi đau lòng trong ánh mắt của cô vẫn còn chưa tiêu tan đi hết mà hoà quyện trong đôi mắt dịu dàng, trông giống như được phủ một lớp voan mỏng mờ ảo, một vẻ đẹp mê người không thể nào diễn tả thành lời.
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt nhẹ nhàng mà sâu lắng nhìn cô chằm chằm: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
Giọng nói của anh cũng rất dịu dàng.
Khàn khàn.
.
Bạn có biết trang truyện [ trùmtruуện.
v И ]
Hết sức quyến rũ.
Ánh mắt lại tiêm nhiễm hơi nóng khiến con tim người khác đập nhanh hơn.
Dường như Hạ Tinh Thần muốn buột miệng thốt lên hai chữ “Đương nhiên”, thế nhưng đột nhiên ý thức được điều gì đó nên chữ “Đương” đang chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại nghẹn cứng ở cổ họng.
Đợi trong chốc lát mà vẫn không đợi được đáp án, anh nhướng mày.
Sau đó, chỉ nghe thấy cô nói.
….