“Không muốn tắm nước lạnh!” Anh trả lời, giống như cây ngay không sợ chết đứng.
“...” Hạ Tinh Thần giận đến mức không thở được.
Cho nên, con người này, nửa đêm đến phòng mình, chẳng lẽ chính là vì phát tiết sinh lý sao?
Lúc này đây anh không hề giống như hai lần trước thô bạo hoặc là nóng nảy.
Là dịu dàng, kiên nhẫn.
Cố hết sức suy nghĩ cho cảm giác của cô, không hề muốn vội vã.
Cả người Hạ Tinh Thần xưa nay chưa từng thả lỏng như vậy, cho dù là hôn môi hết lần này đến lần khác như thế, cô cũng cảm thấy nụ hôn này như đang chạm vào linh hồn của cô vậy, khiến cho trái tim của cô run lên.
Đợi đến khi anh thật sự muốn đi vào, cô mới cố gắng nắm lấy một chút lý trí, ngăn cản anh, hỏi: “Có… Áo mưa không?”
“Bây giờ?” Gương mặt của Bạch Dạ Kình đang ngấm ngầm chịu đựng sự đau khổ, anh cắn lên chóp mũi xinh xắn của cô một cái.
Anh làm gì có bao cao su, trong thế giới của anh, căn bản cũng không có kiểu sinh vật là phụ nữ này, cần anh dùng đến cái này, chỉ trừ người phụ nữ anh đang mong muốn ở trước mặt mà thôi.
“Nhưng… Em không muốn tự dưng lại mang thai…” Hạ Tinh Thần thở gấp, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Bạch Dạ Kình biết suy nghĩ của cô, khi mang thai Đại Bạch, cô chịu chỉ trích, đã đủ lắm rồi!
“Anh đi mua!” Sau khi cân nhắc, anh cắn răng nói.
“Bây giờ sao?” Hạ Tinh Thần đã tỉnh táo hơn, bây giờ đang ở phủ Tổng thống, không phải ở khu nhà của cô, nơi này đi ra ngoài tìm siêu thị thì rất xa.
“Ừm!”
Hạ Tinh Thần không nhẫn tâm để anh phải chạy xa như vậy, trời vô cùng lạnh cũng không nói, bây giờ là mười hai giờ đêm, siêu thị gần đây nhất đi về cũng phải đến một giờ rồi.
Huống chi, bây giờ bên ngoài gió lớn như vậy, chút nữa chắc chắn sẽ có mưa to.
Hơn nữa đi về một chuyến cũng kiệt sức rồi.
Cô kéo anh lại, gương mặt đỏ lên: “Không cần nữa, ngày mai em tự uống thuốc là được rồi!”
Dù sao hai lần trước cũng như vậy, thêm một lần cũng không nhiều.
Vẻ mặt của anh có chút u ám, chăm chú nhìn cô từ trên cao xuống: “Hai lần trước, em đều uống thuốc?”
Cô không biết vẻ mặt của anh sao lại khó chịu như vậy, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, có chút tủi thân: “Anh cũng không có dùng biện pháp tránh thai.”
Bạch Dạ Kình cau mày.
Những loại thuốc kia, ít nhiều cũng có chút tác dụng phụ.
“Sau này không được uống nữa!” Bạch Dạ Kình nắm chăn, che lại cơ thể trần trụi của cô, ép mình không được nhìn xuống: “Anh đi sẽ về ngay, không được cử động, ở đây chờ anh về.”
Dừng một lúc, anh lại bổ sung thêm một câu: “Rất nhanh!”
Đáng chết! Lúc này mà còn phải chạy ra ngoài mua bao cao su, tuyệt đối chính là một kiểu giày vò, nếu như có thể, bây giờ anh chỉ muốn ở trên giường yêu cầu cô một lượt.
Bạch Dạ Kình thật sự mặc áo khoác đi ra ngoài, Hạ Tinh Thần cũng không muốn giày vò anh như vậy.
Cô uống thuốc thêm một lần, thực ra cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
Cho dù như thế, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
“Đợi một chút…” Cô gọi anh, vén chăn lên, không mặc gì cả, gương mặt đỏ bừng trượt thẳng từ trên giường xuống.
Ánh mắt của anh thay đổi, hai mắt lướt qua sự u ám, híp mắt nhìn cô.
Hạ Tinh Thần cũng không kéo anh nữa, ngược lại lại ôm chầm lấy cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
Cơ thể mềm mại, lại dán sát vào anh.
Đáng chết!
Người phụ nữ này, đang dụ dỗ anh!
Anh kéo tay cô xuống: “Đừng làm bậy, anh đi rồi về ngay.”
Cô không nghe lời, vẫn tiếp tục.
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa!
Ánh mắt của anh sâu thêm mấy phần: “Xem ra, tối nay xử lý em trước rồi nói sau!” Rất nhanh, Hạ Tinh Thần đã phải hối hận.
Mình không nên to gan đi trêu chọc anh như thế.
Kết quả, cô lại bị anh “khi dễ” đến cực độ.
Khi hai người cùng nhau lên đến nơi cao nhất của thiên đường, anh nâng gương mặt đã hoàn toàn say đắm của cô lên, hôn lên môi cô: “Em là người phụ nữ của anh, sau này, không được đến gần những người đàn ông khác như thế nữa, hiểu chưa?”
Hạ Tinh Thần nghe hiểu được, cô và Dư Trạch Nam, anh thật sự đã ghen rồi!
Mỉm cười.
Cô Nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai của anh, hai cơ thể vẫn còn dính sát vào nhau, vẫn chưa tách ra: “Vậy kết bạn bình thường cũng không được sao?”
“Có thể!” Anh rất rộng rãi, nhưng, một giây sau, lại bổ sung thêm một câu: “Bạn là nam, giữ khoảng cách thích hợp!”
“...”
Cô mệt mỏi nằm trên vai của anh, nhếch môi, lầm bầm: “Chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho phép dân thắp đèn!”
Đương nhiên Bạch Dạ Kình biết là cô đang nói việc của anh và Lan Diệp, anh nâng ót cô lên, nâng gương mặt xinh xắn của cô lên, nói một cách nghiêm túc: “Không có lần sau.
Em cũng như vậy.”
Không có lần sau đương nhiên chính là anh sẽ không để cho Lan Diệp chạm vào anh nữa.
Ý của câu sau, là không cho phép cô và Dư Trạch Nam quá gần gũi như vậy nữa.
Thật là bá đạo!
Thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Tinh lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại cô cảm thấy có chút ngọt ngào.
Hạ Tinh Thần lập tức cười lên, lại nằm xuống vai anh.
Anh cầm áo ngủ của cô, tùy ý khóa lại lên người cô, bế cô đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Khi nằm bên cạnh anh lần nữa, cùng với tất cả cảm giác của tối nay, đều trở nên hoàn toàn không giống với tối qua.
Có lẽ trận hoan ái tối nay quá dịu dàng, cũng có lẽ vướng mắt chồng chất ở trong lòng, hôm nay đều nói hết rõ ràng, cho nên, cô đối với anh.
Cũng có thêm quá nhiều quyến luyến không diễn tả được.
Khi cánh tay dài của anh ôm lấy cô, cánh tay thon dài của cô cũng theo bản năng mà ôm lấy anh.
Hơi thở của anh lập tức nặng nề hơn rất nhiều.
Trong khoảnh khắc cuối cùng vừa nãy, mặc dù không phóng ra trong cơ thể của cô, nhưng, điều này vẫn khá nguy hiểm.
Cho nên, anh phải cố gắng kiềm chế, không dám lại đòi hỏi cô lần thứ hai.
“Anh buồn ngủ chưa?”
Hạ Tinh Thần khẽ lên tiếng.
Ngoài cửa sổ, lúc này gió lớn đã càn quét, giống như sói gào, hơi dọa người.
Nhưng, trong phòng ngủ, lại là một cảnh dịu dàng và kiều diễm.
“Vẫn chưa!” Giọng nói không có chút buồn ngủ, vừa rồi đòi hỏi cô, không nói đến cơ thể, sự kích động trong lòng vẫn quá rõ ràng, thật lâu cũng không có đường nào để bình tĩnh lại.
Thực ra, đây là lần đầu tiên hai người, hoà hợp dịu dàng với nhau như vậy.
So với cảm giác của hai lần trước, là hoàn toàn không giống nhau.
Hai lần trước, anh càng đòi hỏi nhiều, cô càng phải chịu đựng.
Lần này, lại chính là hưởng thụ.
Mỗi lần anh đi vào sâu, cũng giống như đã chạm đến tận linh hồn của cô.
Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình kéo một cái, ôm cô vào trong lòng mình.
Hạ Tinh Thần cũng không vùng vẫy, dường như cô cũng rất thích loại cảm giác này, cơ thể cô co rút lại, nằm trong ngực anh, nghe nhịp tim của anh, nhắm mắt lại.
“Em vẫn luôn cảm thấy, anh cách em rất xa.” Rất lâu sau, cô đột nhiên nói rất khẽ.
Giọng nói mờ ảo giống như sợi bông
Bạch Dạ Kình không nói gì, cánh tay anh phủ trên lưng cô, hơi cứng nhắc.
Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Mái tóc đen nhánh như phác họa, gương mặt nhỏ của cô trầm tĩnh.
Cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ đưa hay tay ra ôm chặt lấy anh.
Chặt đến nỗi như là sợ hơi buông lỏng một chút anh sẽ lập tức biến mất.
Nhưng mà, cho dù là ôm anh giống như hiện giờ, cô cũng biết bọn họ thực sự không phải là người của cùng một thế giới..