TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Nghe được tiếng động, Bạch Minh Diệp có thể cảm nhận được anh ta đang nổi giận.

Hơn nữa, là rất tức giận.

Dạ Việt đứng dậy, theo bản năng cô ấy tiến một bước về phía anh ta, muốn đến gần anh ta.

Đôi môi cô ấy khẽ động, muốn nói với anh ta điều gì đó.

Nhưng, vẫn chưa lên tiếng, đã nghe một giọng nói sợ hãi truyền từ bên ngoài vào.

“Dạ Việt!”
Là Nạp Lan.

Chân của Bạch Minh Diệp dừng lại, cơ thể cứng đờ.

“Dạ Việt, anh ở đâu?” Giọng nói của cô gái trong trẻo, mang theo giọng nghẹn ngào, lộ rõ sự điềm đạm đáng yêu.

“Ở đây.” Dạ Việt kéo cửa, nặng nề đi ra.

Anh ta lên tiếng, giọng nói thản nhiên, nhưng, so với khi nói chuyện với Bạch Minh Diệp, giọng nói kia cũng có thể gọi là dịu dàng.

Cửa, kéo ra, cũng không có ai đóng lại.

Bạch Minh Diệp có thể nhìn thấy được rõ ràng cô gái non nớt đang hoảng sợ mà nhào vào lòng của người đàn ông.

Hay cánh tay mảnh khảnh của cô ta ôm chặt lấy hông của Dạ Việt: “Vừa rồi cây ở bên ngoài bị quật đổ, suýt chút nữa đã đập vào cửa sổ của em, em rất sợ!”
Dạ Việt im lặng, dường như anh ta vẫn đang nhìn về phía căn phòng của Bạch Minh Diệp.

Sau đó, ánh mắt anh ta dao động, một tay ôm chặt lấy cô gái.

Giọng nói, hơi trầm xuống: “Anh lập tức cho người dời cái cây đó đi.”
Anh ta không học được sự dịu dàng, khi cố hạ giọng xuống, giọng nói đó, nghe được cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Trước kia, loại đối xử đặc biệt này, cũng thuộc về Bạch Minh Diệp của tuổi mười tám.


Nhưng, hiện giờ.

“Không cần, trễ như thế rồi.

Không cần làm khó bọn họ nữa!” Nạp Lan rất quan tâm mà lên tiếng.

“Được, đều theo em!”
“Vậy tối nay em đến phòng anh ngủ, có được không?” Nạp Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Dạ Việt.

Sự hoảng sợ trong ánh mắt vẫn chưa tan đi, làm cho cô ta nhìn giống như một con thỏ nhỏ đã chịu chấn động.

Cô gái như vậy, người đàn ông nào có thể từ chối được chứ?
“...” Người đàn ông im lặng, bên trong, tay của Bạch Minh Diệp cũng bấu chặt.

chỉ nghe thấy Dạ Việt gật đầu nói: “Được!”
Ánh sáng ngoài cửa, rất chói mắt.

Chiếu thẳng vào Bạch Minh Diệp đang đứng trong bóng tối, hốc mắt cô ấy cay xè.

Cô ấy không quay đầu lại, cũng không nhìn nữa, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió lạnh bên ngoài thổi tan đi sự ướt át trong hốc mắt.

Mưa rơi ở ngoài cửa sổ, hạt mưa theo gió bay vào, tạt lên gương mặt của cô ấy.

Bạch Minh Diệp cảm thấy lạnh.

Kiểu lạnh lẽo đó, là rét thấu xương, sau đó, lại xông thẳng vào trong lòng cô ấy, sau đó lan ra khắp cơ thể.

Rất lâu sau, tiếng bước chân, giọng nói của Dạ Kình và Nạp Lan, dần dần biến mất khỏi tai cô.

Giọng của người giúp việc từ cửa truyền vào: “Cô Bạch, có cần đóng cửa lại không ạ?”
“Đóng đi!” Cô nhẹ giọng trả lời, cố gắng để cho giọng nói của mình không thể nghe được chút gì đó không thích hợp.

Trong phòng của Dạ Việt, màu chủ đạo là trắng đen.


Đơn giản, trầm tĩnh, nhưng, không có chút sức sống.

Mười năm trước, trong phòng của anh ta, sẽ có một người phụ nữ vẽ đủ loại tranh màu nước đặt ở khắp các ngõ ngách.

Cô ấy thích đặt ở đâu, thì để cho cô ấy đặt ở đó.

Cho dù là phòng chứa vũ khí bị ngăn cấm, anh ta cũng tùy ý cô ấy.

Hiện giờ...!
Phòng của anh ta, bất kỳ ai cũng không thể bước vào được, bao gồm cả Nạp Lan.

Nhưng, tối nay có chút không giống như thế.

“Ngủ đi.” Tâm trạng của Dạ Việt rất tệ, sắc mặt rất khó coi.

Lần đầu tiên Nạp Lan nằm trên giường Dạ Việt, cô ta thật không dám tin.

Nhưng, nghe anh ta nói như vậy, Nạp Lan cũng không có do dự.

Cô ta mặc áo ngủ màu trắng, co rút trên giường của Dạ Việt.

Cơ thể của cô ta rất đẹp, co rúc ở bên trong, giữ một vị trí cho anh ta.

Dưới chăn, có mùi bạc hà như trên cơ thể của anh ta, lạnh lẽo, lại tươi mát rất dễ chịu.

Hai mắt của cô gái, có chứa ý cười, dè dặt nhưng lại si mê mà im lặng nhìn anh ta.

Cả người của Dạ Việt có chút ngẩn ngơ.

Ánh mắt kia, dường như làm cho anh ta quay trở về mười năm trước.

Nhớ đến cô gái kia, trong ngực anh ta đau không thở được.


Dạ Việt cầm điều khiển từ xa, tắt đèn, không muốn nhìn thấy ánh mắt của Nạp Lan.

Anh ta vẫn luôn nhớ đến Bạch Minh Diệp của khi đó.

Bạch Minh Diệp!
Cái tên này, một chút cũng không sai, cô ta chính là một đóa anh túc chết tiệt, từng tấc từng tấc đâm vào trong cơ thể, trong xương tủy của anh ta.

Khi muốn rút ra, cũng phải lấy dao nhỏ rạch từng tấc từng tấc, rạch đến mức máu thịt cũng rơi ra.

Anh ta nằm xuống vị trí trống, nhắm mắt lại.

Giường rất lớn, cơ thể của anh ta cũng không hề chạm vào người con gái ở bên cạnh.

“Dạ Việt!”
Nạp Lan khẽ lên tiếng.

Anh ta không nói gì, giống như không nghe thấy giọng của cô ta, hơi thở ổn định, thậm chí, ngay cả lông mi cũng không rung.

Cô gái từ từ nhích dựa sát vào anh ta.

Cánh tay mảnh khảnh, lưu luyến ôm lấy hông của Dạ Việt.

Anh ta không đẩy ra, nhưng cũng không phản ứng, chỉ nghe thấy người con gái hỏi: “Cô Bạch là gì của anh vậy?”
Dạ Việt im lặng một khoảng thời gian rất lâu.

Sau đó, khi Nạp Lan cho rằng anh ta sẽ không lên tiếng nói chuyện, lại nghe được anh ta nặng nề bật ra hai chữ: “Kẻ thù!”
Nạp Lan cảm thấy Dạ Việt cũng không lừa gạt cô ta.

Người phụ nữ kia, có lẽ thật sự là kẻ thù.

Từ trong hơi thở nặng nề và cực kỳ giận dữ có thể phán định ra được, Dạ Việt thực sự hận cô ấy.

Thậm chí, hận vào tận xương cốt.

Hôm nay người phụ nữ kia xuất hiện ở đây, sắc mặt của Ngu An cũng không hề hòa nhã, rất nhiều lần dường như đã muốn ra tay với cô ấy.

Vốn dĩ, Nạp Lan còn cảm thấy Bạch Minh Diệp là người trong lòng của Dạ Việt, nhưng, thấy thái độ của Ngu An đối với cô ấy cũng khiến cô ta bỏ đi suy nghĩ này.

Nếu Dạ Việt thật sự có chút yêu thích với cô ấy, đàn em của anh ta cũng không dám có một chút bất kính.


Giống như đối xử với mình, từ một năm trước khi Dạ Việt nói giữ cô ta lại ở bên người, tất cả mọi đàn em của anh ta đều kính trọng cô ta, nghe theo cô ta.

Nghĩ như thế, trong lòng Nạp Lan cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

“Dạ Việt, anh ngủ rồi sao?”.

ngôn tình sủng
Dạ Việt cũng không lên tiếng.

Lời nói của anh ta, vẫn ít như trước.

“Anh chịu thu nhận và giúp đỡ em, đối xử với em rất tốt, thực ra...” Cô gái lại nhích sát vào Dạ Việt, hơi thở căng cứng, lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng gối đầu trên bả vai của anh ta: “Thực ra, em có thể báo đáp cho anh, Dạ Việt, em đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi!”
Tay của cô gái, mang theo sự sợ hãi, lại to gan chầm chậm trượt vào áo ngủ của anh ta.

Vẻ mặt của Dạ Việt lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta mở mắt ra, quét qua chút nham hiểm.

Bàn tay nhanh chóng giữ cổ tay của cô gái lại.

Cổ tay của cô ta vô cùng nhỏ, bàn tay Dạ Việt lại dùng sức, giống như muốn bóp nát vậy.

Nạp Lan kêu đau, hoảng sợ nhìn Dạ Việt.

Rất lâu sau, rốt cuộc Dạ Việt cũng không nói gì, anh ta hất cánh tay của cô gái ra, một giây sau, anh ta đứng dậy, nổi giận đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nhìn lại người con gái đang hoảng sợ mà ngồi ở trên giường.

Rốt cuộc mình đã làm gì, lại làm cho Dạ Việt lập tức thay đổi sắc mặt.

Bạch Minh Diệp không hề buồn ngủ, trong đầu rất hỗn loạn.

Nạp Lan đi vào phòng anh ta.

Trai đơn gái chiếc, giờ phút này đang làm gì, thật sự một chút cô ấy cũng không muốn nghĩ đến.

Đều là người trưởng thành.

Huống chi, Dạ Việt của hiện giờ và Dạ Việt của trước kia đã hoàn toàn không giống nhau.

Dạ Việt của trước kia, sẽ nghĩ đến tuổi tác của cô ấy vẫn còn nhỏ, bỏ qua cho cô ấy hết lần này đến lần khác.

Mặc dù nói là bỏ qua, thật ra cũng có rất nhiều lúc, cũng không qua được, suýt chút nữa đã đặt một chân bước qua cánh cửa kia..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi