TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


“Cậu càng nói càng quá đáng, ai làm chuyện xấu chứ?” Hạ Tinh Thần trách cô ấy một câu.

Con gái đang yêu đương, lúc nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, có sự ngọt ngào mà người bên cạnh có thể nhìn ra được.

Trì Vị Ương uống một ngụm trà sữa, mới như thật mà gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải chuyện xấu, sinh nở là trời sinh mà, là chuyện tốt.”
Hạ Tinh Thần liếc cô ấy một cái: “Hôm nay cậu không phải đến để tìm tớ cùng ăn cơm, mà là để trêu chọc tớ có phải không?”
“Sao tớ dám chứ, cậu là phu nhân tổng thống tương lai của chúng ta mà.” Câu nói cuối cùng, Trì Vị Ương đè thấp giọng nói.

“Lại nói lung tung.”
Hạ Tinh Thần bó tay với miệng mồm của cô ấy.

Lúc này, phục vụ mang đồ ăn tới, hai người ăn không nhanh không chậm, vừa cười nói chuyện phiếm.

Khi hai người chuẩn bị quay lại nơi làm việc, những lời Hạ Tinh Thần định nói đã bị cắt ngang bởi một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài.

Lời nói của cô nghẹn trong cổ họng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.

“Tinh Thần?” Trì Vị Ương gọi cô, Hạ Tinh Thần lập tức hoàn hồn lại, muốn nói tiếp nhưng đã không kịp.

Ánh mắt Trì Vị Ương nhìn theo ánh mắt cô, vừa liếc nhìn một cái mặt cô ấy đã trắng bệch.

Là Phó Dật Trần.

Hơn nữa anh ta không phải đi một mình.

Bên cạnh anh ta còn có một cô gái.

Cô ta dường như có thai, bụng hơi nhô lên.


Phó Dật Trần cùng cô ta sóng vai đi vào một cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

Bộ dáng Phố Dật Trần rất cẩn thận, mắt luôn chú ý tới đối phương.

Hạ Tinh Thần nhìn Trì Vị Ương, thấy vành mắt cô ấy đã phiếm hồng.

Đối với Trì Vị Ương, Phó Dật Trần có ý nghĩa gì ư?
Là giấc mộng đẹp nhất thời thiếu nữ của cô ấy, tim của cô ấy chỉ đập vì một mình anh ta.

Cô ấy đã yêu anh ta bao nhiêu năm, bản thân cô ấy cũng đã quên mất rồi.

Mấy năm anh ta biến mất, cô ấy đã gọi tên anh ta trong mơ vô số lần, rồi lại khóc lóc bừng tỉnh khỏi giấc mơ không biết bao nhiêu lần.

Cô ấy sống vật vờ như cái xác không hồn rất nhiều năm, đã tra tấn chính mình đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng cũng không thể móc được ba chữ “Phó Dật Trần” ra khỏi tim, ngược lại càng khắc càng sâu và càng ngày càng đau.

“Vị Ương…” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng gọi bạn mình một tiếng, cô thậm chí không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.

Trong giờ phút này, thực ra mọi lời an ủi đều không có tác dụng.

Khi con dao của tình yêu không cắm vào tim của bạn thì bạn sẽ mãi mãi không biết được nỗi đau đó đau đến thế nào, mãi mãi cũng không thể đồng cảm sâu sắc.

“…Tớ không sao.” Vậy mà Trị Vị Ương lại cười, cô ấy rất bội phục bản thân mình, giờ phút này còn có thể cười được.

Hạ Tinh Thần nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có cần đi đến đó hỏi rõ ràng anh ta không?”
“Hỏi thế nào? Dùng thân phận gì để hỏi đây?” Trị Vị Ương thở sâu, thu lại ánh nước từ hốc mắt sắp trào ra: “Đó là vợ của anh ấy…”
Lòng Hạ Tinh Thần hơi chấn động.

Lần trước ở sân bóng, thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy, cô cho rằng mọi chuyện đều đã được giải quyết xong hết rồi.

Thật không ngờ…
Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên, một tin nhắn được gửi tới, người gửi là “Tiểu Bạch”.

‘Không có ở nhà ăn à?’
Anh hỏi như vậy có nghĩa là anh đã đến nhà ăn sao?
Hạ Tinh Thần không trả lời, lấy ví tiền ra gọi phục vụ thanh toán.

Hiện tại hai cô đều không muốn ăn bất cứ cái gì nữa.

Lúc ra khỏi nhà ăn, Trị Vị Ương ép mình không nhìn theo hướng của đôi nam nữ kia, bởi vì mỗi lần nhìn đều là tự ngược bản thân.

Cô ấy đã tự cắm vô số con dao vào tim mình, nếu còn ra tay nữa thì sẽ là tự chà đạp chính mình.

Cô ấy lên taxi rồi rời đi.

Hạ Tinh Thần lo lắng gọi điện cho cô ấy dặn dò vài tiếng, nghe điện thoại thấy giọng cô ấy rõ ràng đã nghẹn ngào khiến lòng cô cũng hơi rối loạn.

Lòng cô nặng nề đưa mắt nhìn vào cửa hàng bên kia, cách một con đường, bóng dáng của Phó Dật Trần vẫn rất xuất sắc, phong thái nhẹ nhàng đó có thể liếc mắt một cái là dễ dàng nhận ra được trong đám người.

Anh ta đang cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng, người bên ngoài nhìn sẽ thấy sẽ cảm thấy hai người họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc.


Cô đi về phòng làm việc, cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Dạ Kình: ‘Có thể lên lầu tìm anh không?’
Một lúc sau anh mới trả lời, rất đơn giản, chỉ có hai chữ ‘Lên đây’.

Ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Hạ Tinh Thần thở dài, cất điện thoại vào trong túi rồi bước nhanh về.

Muốn lên tầng cao nhất không hề dễ dàng, nếu không có lý do quang minh chính đại, làm sao có thể tùy tiện lên trên đó?
Hạ Thiên Tinh đi về phía cửa thang máy, đang định tìm lý do.

Nhưng cô còn chưa nghĩ ra thì đã có một người đi tới.

“Cô Hạ.”
Lại là Lãnh Phi.

“Sĩ quan phụ tá Lãnh.” Cô chào hỏi, hơi cúi người.

Lãnh Phi không dám chịu cái cúi chào của cô, nhưng đây không phải là nơi riêng tư, vẫn phải có quy củ: “Đây là một phần tài liệu rất quan trọng, nhưng tôi lại có chút việc, cô giúp tôi mang lên trên tầng cao nhất, nhất định phải tự tay đưa cho ngài Tổng thống.”
Giọng Lãnh Phi không cao không thấp, ai cũng nghe thấy rõ ràng.

Một cái cớ rất hay.

Hạ Tinh Thần cười nhẹ, gật đầu.

“Tôi nhất định sẽ đưa tận tay.”
Lãnh Phi nói nhỏ: “Mau đi lên đi.”
Hạ Tinh Thần đi thang máy bình thường lên, giữa đường đổi sang một thang máy khác lên tầng trên cùng.

Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, mọi người ở tầng này hầu hết đều đã đi ăn cơm, nên lúc này vô cùng yên tĩnh, cũng không thấy người đi qua lại.

Cô thả lòng một chút, ôm tài liệu gõ cửa.

Sau khi nghe được giọng anh nói “Vào”, cô mới đẩy cửa ra.

“Ngài Tổng thống.”
Anh vẫn còn đang làm việc, không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn còn gõ trên laptop, mười ngón thon dài rất đẹp.


Hạ Tinh Thần cảm thấy mình đã trúng tà không nhẹ, dường như nhìn thấy cái gì của anh cũng cảm thấy vô cùng đẹp.

“Ngẩn người ở đó làm gì? Lại đây.”
Không ngẩng đầu mà cũng biết cô đang ngẩn người.

Hạ Tinh Thần đặt tài liệu Lãnh Phi đưa lên bàn, cô chỉ cách anh một cái bàn làm việc: “Đây là tài liệu Lãnh Phi bảo em mang lên, nói là tài liệu quan trọng.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, mở tài liệu ra, nhìn một cái, dường như đã hiểu rõ là tài liệu gì nên không xem nữa, đặt sang một bên.

“Anh ăn cơm ở nhà ăn à?” Cô hỏi.

“Đến bên cạnh anh.” Anh cúi đầu nhìn qua bên cạnh mình.

Hạ Tinh Thần cười cười, mới đi qua bên cạnh một bước đã bị anh kéo qua để cô ngồi trên đùi anh.

Tim cô đập mạnh.

Thân mật như thế này ở hoàn cảnh này không thích hợp lắm.

“Đây là phòng làm việc đấy.” Cô liếc nhìn anh nhắc nhở.

Dù sao lần trước đến phòng làm việc của anh là hơn nửa đêm, cũng không phải với thân phận cấp dưới.

Nhưng bây giờ thì khác, cô là nhân viên, là cấp dưới của anh.

“Bây giờ cũng đâu phải thời gian làm việc.” Bạch Dạ Kình nhỏ giọng nói chuyện với cô, môi anh dán lên vành tai cô, trong hơi thở đều mang mùi hương trên người cô.

Dường như sự mệt mỏi cả buổi sáng đều nhờ mùi hương này mà biến mất hoàn toàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi