TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


“Đáng lẽ em nên chụp một tấm hình, đăng lên mạng, chắc chắn sẽ khiến mọi người bị dọa sợ!” Hạ Tinh Thần cười vô cùng vui vẻ, thật sự lật tìm điện thoại.

Dáng vẻ này của anh, mặc dù nét mặt vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng cả người lại lộ ra vẻ trẻ trung hơn rất nhiều, trông giống như chỉ vừa hai mươi tuổi.

Hạ Tinh Thần chụp một tấm ảnh, lưu vào trong điện thoại.

Tấm ảnh riêng tư như vậy đương nhiên không thể đăng lên mạng rồi.

Cô ngắm nhìn điện thoại, lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

Không thể không nói, anh không những đẹp trai mà khi đeo kính cũng vô cùng anh tuấn, không có chỗ nào để chê.

Hơn nữa, cho dù chỉ là bộ đồ ngủ giá hai trăm tệ bán ở lề đường, bây giờ mặc trên người anh cũng cảm thấy rất đẹp, nhìn sang lên không ít.

Người ta thường nói, người đẹp vì lụa, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy câu lụa đẹp vì người có khi cũng rất hợp lý.

Nhưng đương nhiên phải xem người mặc là ai trước đã.

Hạ Tinh Thần vô cùng vui vẻ lặng lẽ lưu tấm ảnh lại.

Cô vốn dĩ còn cho rằng nhất định anh sẽ bảo cô xóa bức ảnh đáng xấu hổ này đi, nhưng cô vừa quay đầu qua, phát hiện sự chú ý của anh vốn dĩ không phải ở trên điện thoại của cô, mà anh đang im lặng nhìn vào tivi trước mặt.

Anh đang xem tin tức dân sinh trên tivi.

Đây là chương trình của kênh địa phương, bình thường thỉnh thoảng Bạch Dạ Kình có thời gian rảnh cũng sẽ xem.


Thấy anh xem say sưa như vậy, cô không kiềm chế được mà chuyển tầm mắt về phía anh đang nhìn.

Trong tivi đang phát một số tin mới, lúc này đang nói về một cặp anh em họ yêu nhau, nhưng sau khi chịu sự phản đối của ba mẹ hai bên, hai người đã mặc kệ mọi thứ mà cùng nhau bỏ trốn.

Thực ra tin tức bỏ trốn như thế này rất hay thấy, nhưng chuyện tình cảm giữa anh em họ thì lại rất hiếm.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không nghĩ đến, Bạch Dạ Kình cũng có hứng thú đối với những tin tức tranh chấp vụn vặt trong gia đình thế này.

“Có hay không? Xem đến say mê như vậy!” Hạ Tinh Thần hỏi anh.

Anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa, cũng không lập tức nói gì cả, chỉ đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.

Hạ Tinh Thần không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy năm ngón tay thon dài, lộ rõ khớp xương của anh đang nắm chặt lấy tay của cô, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn.

Theo bản năng, cô cong ngón tay lại, năm ngón tay đan xen cùng tay anh.

“Nếu là em, em sẽ làm thế nào?” Anh hỏi một cách bất chợt.

Hạ Tinh Thần ngẩn ra, anh hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến đầu óc cô mơ màng: “Nếu là em gì cơ?”
Bạch Dạ Kình hất cằm về phía tivi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Sẽ kiên trì hay là buông tay?”
“Ý anh là, nếu em yêu anh họ của em?” Hạ Tinh Thần cảm thấy giả thiết này vô cùng buồn cười.

Ánh mắt của anh càng nặng trĩu hơn: “Không phải là anh khác họ, mà là anh cùng họ!”
“Nhưng em không có anh cùng họ!”
“Giả sử!”
Hạ Tinh Thần nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó, bỏ cuộc: “Em thực sự không có cách nào nghĩ đến giả thiết này.

Hiện tại, trong đầu của em chỉ toàn nghĩ đến...”
Chữ “anh” suýt chút nữa đã buộc miệng nói ra, nhưng sự thận trọng lại khiến cô kịp thời dừng lại.

Bạch Dạ Kình truy hỏi: “Chỉ toàn nghĩ đến gì?”
Theo bản năng, Hạ Tinh Thần nhìn về phía con trai ở bên cạnh, đôi mắt to tròn ngây thơ của Hạ Đại Bạch cũng tò mò nhìn chằm chằm về phía cô, cô lúng túng đến gương mặt cũng đỏ lên, đương nhiên là càng không thể nói ra được.

“Không nói chuyện với hai người nữa, hai ba con xem tivi đi, em đi tắm trước!” Cô nói xong, đẩy Bạch Dạ Kình ra, định đi chỗ khác.

Bàn tay lớn của anh nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô trở lại.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đó là sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Tinh Thần, nếu như, anh nói là nếu như...”
Anh nhấn mạnh.

Dừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Nếu chúng ta có mối quan hệ giống như bọn họ, anh em khác họ hoặc anh em cùng họ, em sẽ lựa chọn thế nào?”
Cô không trả lời ngay, chỉ hơi cau mày, dò xét anh: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Bạch Dạ Kình cũng cảm thấy mình truy hỏi như thế này cũng không có chút ý nghĩa, cuối cùng, anh hậm hực buông cô ra: “Bỏ đi, anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Em đi tắm đi!”
Dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của cô cũng từ từ buông ra.

Nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay anh hoàn toàn rời khỏi tay cô, ngón trỏ của anh lại bị cô nắm lại.


Ánh mắt của cô trong vắt, nhìn anh: “Anh hỏi như vậy là bởi vì vẫn không có lòng tin với em sao?”
Bạch Dạ Kình không nói gì.

Hạ Tinh Thần đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên mặt anh một cái.

Vào lúc anh đang sững sờ, cô nói khẽ bên tai anh: “Chỉ cần anh không buông tay, cho dù kết quả có như thế nào, em cũng sẽ không buông!”
Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng rất kiên quyết.

Trái tim của Bạch Dạ Kình cũng dao động, ánh mắt cũng dao động, trở nên ấm ấp hơn.

Lúc này, Hạ Tinh Thần mới buông tay anh ra, đứng dậy, cụp mắt nhìn anh: “Em đi tắm đây!”
Anh “Ừ!” một tiếng, vẫn còn đang nhớ lại lời vừa rồi của cô.

Hạ Đại Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Anh họ có thể cưới em họ, vậy có phải… đợi sau này khi cô có con gái, con có thể cưới con gái của cô rồi.”
“Không được!” Hạ Tinh Thần lập tức lên tiếng, tỏ vẻ cảnh cáo, nhéo nhéo gương mặt non nớt của Đại Bạch: “Con gái của cô có đẹp hơn nữa, con cũng không được ngấp nghé.”
Hạ Đại Bạch nhếch cái miệng nhỏ: “Tại sao ạ?”
“Có quan hệ huyết thống, không thể kết hôn.

Đó gọi là trái với luân thường đạo lý.”
“Cái gì gọi là luân thường đạo lý ạ?”
“Đợi khi con lớn lên con sẽ tự hiểu.”
“Vậy được rồi.

Đại Bảo nói gì thì chính là như vậy.

Con đều nghe theo mẹ!”
Một lớn một nhỏ, mẹ một câu con một câu, nói đến vô cùng hăng say.

Hai người không chú ý đến, sắc mặt của người nào đó ở bên cạnh càng lúc càng lạnh lẽo.

Chỉ cần anh không buông tay, cô cũng sẽ không buông.


Nhưng nếu như phải thật sự bất chấp sự sai trái này, khiêu chiến với luân thường đạo lý thì sao? Lúc đó cô vẫn có thể kiên định như vậy sao?
Ngày hôm sau.

Chủ nhật.

Hai lớn một nhỏ cùng nhau trở về Kinh đô.

Trên đường đi, Bạch Dạ Kình tự mình lái xe, Hạ Tinh Thần ngồi ở vị trí phó lái.

Hạ Đại Bạch ngồi trên ghế trẻ em ở phía sau, vừa lên xe đã nghiêng đầu ngủ.

Xe chạy bảy giờ liền, thực sự rất mệt mỏi.

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Ngủ một lát đi, ngủ sẽ cảm thấy nhanh đến hơn.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Em nói chuyện với anh, sợ anh một mình lái xe sẽ ngủ gật.”
Bạch Dạ Kình đưa tay sang, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Hạ Tinh Thần vô cùng buồn chán, nắn nắn chơi đùa với đầu ngón tay của anh.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ liếc mắt nhìn cô, chạm phải ánh mắt của cô.

Hai người nhìn nhau cười, hương vị ngọt ngào này làm cho lòng họ phơi phới.

Hạ Tinh Thần nói: “Em quên mất hỏi anh, sao anh lại tìm đủ mọi cách để tặng xe cho em? Em ngồi xe của anh đi làm khiến cho anh cảm thấy không thích hợp sao?”
Bạch Dạ Kình lườm cô: “Sớm muộn cũng phải nói cho tất cả mọi người biết em là vợ của anh, có gì không thích hợp chứ?”
Chữ “vợ” khiến khoé mắt đuôi mày của cô không kìm được mà cong lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi