Những người khác đều đang đứng canh ở cửa ra vào.
Thụy Cương đi đón Thẩm Mẫn lúc này cũng đã về đến.
“Bà ngoại!”
“Mẹ!”
Hạ Đại Bạch đã chạy ầm ầm đến ôm lấy chân của Trầm Mẫn.
Hạ Tinh Thần quay đầu lại chào hỏi với bà.
“Dì Thẩm!” Bạch Dạ Kình đi theo phía sau hai người họ, nhưng, so với thái độ cởi mở của hai mẹ con, thì vẻ mặt của anh vẫn luôn cau có.
Thẩm Mẫn quan sát anh một lúc: “Có phải do tối qua ngủ không ngon, nên sắc mặt trông không được tốt cho lắm!”
Bạch Dạ Kình lắc đầu, trả lời qua loa: “Có lẽ là do gần đây con quá bận!”
Thẩm Mẫn cũng không gạn hỏi thêm, bà chỉ nói: “Các con đi vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Hạ Tinh Thần khoác tay Thẩm Mẫn, đi ở đằng trước.
Hạ Tinh Thần hỏi: “Hạt giống hôm qua con nhờ mẹ đem cho con, mẹ có đem theo không?”
“Lát nữa là kết hôn rồi, còn nghĩ đến chuyện này nữa!”
“Con đã hứa với chú của anh ấy, không thể mới kết hôn ngày đầu tiên đã không giữ lời.”
Thẩm Mẫn gõ lên chóp mũi của cô, nói đùa: “Vẫn chưa vào cửa nhà người ta, đã biết đến tìm mẹ đòi bảo bối, giúp cho bên nhà chồng rồi.”
Bà chữ “bên nhà chồng!”, khiến cho gương mặt của Hạ Tinh Thần đỏ bừng lên.
Vô thức quay đầu lại, liếc nhìn người đàn ông đang theo ở phía sau cô.
Anh đang căn dặn Lãnh Phi điều gì đó, chỉ có thể trông thấy được góc mặt của anh mà thôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt lạnh như băng.
Hạ Đại Bạch đi ở bên cạnh anh, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông này, người đàn ông mà bao người kính mến ngưỡng mộ, chính là chồng của cô.
Trong lòng của Hạ Tinh Thần cuồn cuộn dâng lên một cảm xúc khó tả, Khó mà nói thành lời.
Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần cùng đi vào, người ở Sở Dân chính đã xếp thành một hàng đứng đợi sẵn.
“Ngài Tổng thống, phu nhân Tổng thống.” Mọi người đồng loạt cúi người chào hỏi, không khỏi tò mò mà ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tinh Thần.
Mọi người đều tò mò người phụ nữ thật sự đã kết hôn với ngài Tổng thống rốt cuộc là ai.
Vốn cho rằng chắc chắn sẽ là một cô chủ nhà giàu của gia đình nào đó, nhưng, mọi người nhìn Hạ Tinh Thần cả buổi, cũng không nhận ra được cô là ai.
Đây là cô chủ của gia đình nào.
Câu “phu nhân Tổng thống” đối với cô mà nói, rất xa lạ.
Nhưng, khi nghe được trái tim cô không khỏi hẫng mất một nhịp: Ngẩng đầu nhìn về phía họ và mỉm cười, coi như là trả lời.
Bạch Dạ Kình xua tay bảo mọi người đi ra ngoài, ngoại trừ người làm thủ tục được ở lại.
Thẩm Mẫn và Hạ Đại Bạch ngồi ở một góc, Lãnh Phi thì đứng thẳng bên cạnh Bạch Dạ Kình.
“Ngài Tổng thống, phu nhân tổng thống, xin mời hai người điền thông tin vào hai tờ đơn này.” Nhân viên đưa đến trước mặt hai người mỗi người một bản khai, Lãnh Phi lập tức lấy cây bút mà trước nay Ngài Tổng thống hay dùng ra, cung kính đưa đến tay anh.
Bạch Dạ Kình điền thông tin của mình, nhìn đồng hồ, thấy cô vẫn chưa viết, cau mày đẩy cô một cái: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau điền đi.”
Có thể nhìn ra được, anh ấy thật sự rất sốt ruột.
Hạ Tinh Thần cười thầm, ngoan ngoãn điền thông tin của mình.
“Lấy chứng nhận xong, buổi chiều chúng ta đi xem nhà.”
“Xem nhà?” Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn anh.
“Mua một căn thích hợp cho cả gia đình sống cùng.” Bạch Dạ Kình đưa mắt nhìn về phía cô, ánh mắt sâu xa: “Sau này, nếu nhỡ một ngày nào đó, anh mất hết tất cả thì ba người chúng ta sẽ sống một cuộc sống không còn gì cả.”
Câu nói này, thốt lên một cách vô cùng hời hợt, giống như đang nói đùa, nhưng, trong lòng của Hạ Tinh Thần lại dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.
Không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên những lời Lý Minh đã nói với mình trước đó.
Nếu cô cứ khăng khăng ở bên cạnh anh ấy, sẽ chỉ khiến cho anh ấy thân bại danh liệt, mất hết tất cả.
Bàn tay đang nắm chặt cây bút bỗng run nhẹ.
“Thích nhìn anh đến thế sao?” Bạch Dạ Kình mỉm cười trêu.
Nắm lấy cằm của cô, quay gương mặt của cô về lại vị trí cũ, để tầm mắt của cô dừng trên tờ giấy thật mỏng ở trước mặt kia: “Đợi sau khi lấy xong chứng nhận, về nhà anh để em ngắm cho đủ.
Bây giờ, ngoan ngoãn tiếp tục điền cho anh.”
Hạ Tinh Thần phì cười một tiếng, cố gắng đè nén sự bất an ở trong lòng xuống: “Xem có ai tự luyến như anh không? Còn có người ngoài đang nhìn đó.”
Bạch Dạ Kình mỉm cười, đầu cũng không ngẩng lên: “Bọn họ cũng sẽ đồng tình với lời nói của anh!”
“Đồ cuồng tự luyến!”
Anh cúi sát người đến gần, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mê người: “Bà Bạch, người ngoài đang nhìn, còn chưa bước vào cửa, đã bắt đầu không chừa mặt mũi cho chồng em, làm vậy có nên không?”
Hạ Tinh Thần mỉm cười, hờn dỗi nhéo tay anh.
Vô thức đưa mắt nhìn người xung quanh, tất cả mọi người đều đang mỉm cười nhìn một cặp đẹp đôi kết hôn, tình cảm lại vô cùng tốt, bèn cảm thấy mùa đông này cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Lãnh Phi đứng ở bên cạnh, nhìn thấy hai người như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Dù sao, bây giờ cũng đã có con rồi, chỉ cần không bị lộ ở trước mặt người dân, thì cứ xem như chưa từng xảy ra bí mật này.
“Ngài Tổng thống!” ngay lúc này, có người vội vàng chạy vào.
“Bên ngoài, lão tiên sinh và lão phu nhân cũng đã đến, nói muốn vào trong này.”
Sắc mặt của anh trầm xuống, liếc mắt nhìn Lãnh Phi đang đứng bên cạnh, Lãnh Phi nói: “Tôi đi ra xem thử!”
Sắc mặt của anh u ám hơn rất nhiều.
Trong lòng của Hạ Tinh Thần cũng có chút lo lắng, vô thức dõi theo nhìn ra phía ngoài.
Cách cánh cửa của Sở Dân chính, vỏn vẹn chỉ cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng gầm thét giận dữ ở bên ngoài của ông cụ.
Xem ra...!
Lúc trước cô đã quá lạc quan rồi.
Rất hiển nhiên, ông cụ không hề chấp nhận cô.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ viết tiếp của em đi!”
“Anh nhất định không ra ngoài chào hỏi hai người họ một tiếng sao? Làm vậy có khiến người khác nghĩ rằng anh bất hiếu không?”
“Hiếu thảo sau này có thể bù đắp lại được.
Còn em, hôm nay anh nhất định phải có được.”
Hạ Tinh Thần cắn môi.
Ở phía đối diện, Thẩm Mẫn vẫn không yên tâm, buông Đại Bạch đang ngồi trên đùi xuống, nói: “Mẹ ra ngoài xem thử!”
“Dì Thẩm, dì ngồi xuống đi!” Bạch Dạ Kình lên tiếng.
Thẩm Mẫn nhìn anh đầy nghi hoặc, cảm thấy tâm trạng của anh dường như hơi kích động.
Anh trầm mặc một lúc để tâm trạng thả lỏng hơn, rồi mới lặp lại lần nữa: “Dì ngồi xuống đi, không cần lo việc ở bên ngoài, có người lo rồi.”
Trong lòng của Thẩm Mẫn khó hiểu, nhưng, sau đó vẫn gật đầu, ngồi xuống.
Bên ngoài…
Ông cụ Bạch, cậu chủ Bạch, bà cụ đều đang ở bên ngoài.
Lãnh Phi chặn họ lại: “Lão tiên sinh, xin lỗi, Ngài ấy đã căn dặn, bất cứ ai cũng không được đi vào.”
“Bất kỳ ai cũng không được đi vào, cái gì mà bất kỳ ai cũng không cho phép đi vào.” Gân xanh trên gương mặt của ông cụ cũng nổi rõ lên, giơ cây gậy tấn công về phía Lãnh Phi: “Tôi thấy cậu cũng cùng một phe với nó, sao cậu có thể không biết nó đang làm việc hèn mạt gì chứ.”
Ông cụ tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, vốn tức giận nhưng không có nơi để xả, nên bây giờ ông càng không nể mặt ai nữa.
Quất từng đờn từng đòn lên người của Lãnh Phi, giống như đang quất roi, không tới hai phát đã trầy da rách thịt.
Nhưng Lãnh Phi là quân nhân, xương cốt cứng cáp.
Anh gồng mình, đừng nói đến việc né đòn, ngay cả rên cậu cũng không rên một tiếng nào.
“Được rồi, ông à, ông đừng đánh nữa, lúc này không phải là lúc đánh người.” bà cụ nắm lấy gậy của ông cụ và liếc mắt nhìn Lãnh Phi: “Cậu còn không chịu tránh ra cho chúng tôi đi vào, muốn bị đánh chết sao?”.