TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Hai người nhìn nhau, tình cảm dâng trào, nước mắt làm mờ tầm mắt cô.

Lần này cô không khóc mà mỉm cười với anh.

Nụ cười ấy mang theo vài phần thê lương, vài phần quyết tuyệt, đôi phần thương cảm khiến cho anh đau lòng muốn dùng sức ôm chặt cô vào lòng, không để cho những thứ tàn khốc bên ngoài tổn thương đến cô.

Anh giơ tay về phía cô.

Cô không chút do dự đặt bàn tay vào trong tay anh.

Anh dùng sức bắt lấy tay cô.

Hai người, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt lấy nhau, như thể dẫu có bất kỳ điều gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể khiến bọn họ rời xa nhau được.

Bạch Dạ Kình cứ thế nắm tay cô đi ra ngoài.

“Tinh Thần.”
“Dạ Kình.”
Phía sau, bốn người đồng thanh gọi tên họ.

Nhưng không ai quay đầu lại.

Thẩm Mẫn đuổi theo: “Tinh Thần, con nghe mẹ nói...”
Hạ Tinh Thần che lỗ tai, nhanh chân bước ra ngoài.


Giờ phút này cô rất hy vọng thính giác của mình bị mất đi, để cô có thể vĩnh viễn không nghe thấy những điều không muốn nghe.

Cô có thể đoán được vài phần nhưng cô cảm thấy kết quả như vậy quá ảo diệu.

Cô không chấp nhận được! Càng không muốn nghe ngọn nguồn sự thật trong miệng trưởng bối.

Cô nói với bản thân, chỉ cần không nghe, thì tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi, không thể làm gì được cô, cũng không thể làm gì được anh ấy.

“Tiểu Bạch, Đại Bảo.”
Hạ Đại Bạch vừa trông thấy bọn họ bước ra, cũng nhanh chóng thoát khỏi Bạch Lang chạy đến.

Thằng bé lo lắng muốn chết mất, nhưng không có cách nào đi vào giúp đỡ, khóc đến sưng cả mắt lên rồi.

Cậu bé chen vào giữa hai người, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hai người lớn, tuy thằng bé không biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được hai bọn họ nhất định chưa kết hôn xong, trong lòng nó cũng rất buồn.

Bàn tay nhỏ bé nắm tay bọn họ, cố gắng không khóc mà, như thể an ủi hai người: “Không sao, không kết hôn thì không kết hôn, lần sau tới cũng được! sau này chúng ta đến đây sẽ không nói cho bọn họ biết, chúng ta lén lút tới.”
Chóp mũi Hạ Tinh Thần chua xót, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.

Cô khao khát muốn cho Đại Bạch một gia đình đầy đủ biết nhường nào! nhưng với tình hình trước mắt…bọn họ còn có thể có lần sau sao?
“Dạ Kình.” Bạch Minh Diệp lo lắng nhìn ba người, cảm xúc trong lòng cũng khó tả.

“Mang con lên xe trước đi.” Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần gật đầu, dưới sự hộ tống của Thụy Cương bèn ôm Hạ Đại Bạch nhanh chóng bước lên xe.

Trông thấy mấy người đi ra từ cục Dân Chính, cô “lách cách” không chút do dự khóa cửa xe lại, nói với Thụy Cương: “Chúng ta đi trước đi.”
“Nhưng mà Tổng thống…”
“Không phải còn có Lãnh Phi sao?” hiện tại cô không muốn đối mặt với bất kì vị trưởng bối nào, bao gồm cả mẹ cô.

Thụy Cương nhìn sắc mặt thê lương và bi thương của cô, tuy không biết cụ thể mọi chuyện như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu khởi động xe rồi lái đi.

Hạ Tinh Thần ôm con, dựa vào ghế.

Ánh mắt của cô nhìn ra bên ngoài, trái tim đập loạn nhịp, trong mắt trống rỗng không còn điều gì nữa.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ tuyết nhẹ.

Nhưng…
Trong lòng cô cũng đã đổ một trận tuyết lớn rồi.

Cô cho rằng mình không nghe được sự thật tàn nhẫn đó thì sẽ không cảm thấy đau khổ, sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng giờ phút này, bàn tay ôm con của cô vẫn đang run rẩy.

Có lẽ là do lạnh...!

Cô ôm con chặt hơn, sau đó nói với Thụy Cương: “Thụy Cương, tăng điều hòa lên chút nữa đi.”
Thụy Cương nhìn cô qua gương chiếu hậu, sau đó thoả hiệp đáp “ừm” một tiếng, thật ra điều hoà trong xe đã ở mức cao nhất rồi.

Một lúc lâu sau.

Bầu không khí trong xe ngập tràn áp lực và nặng nề.

Hạ Đại Bạch thường ngày hoạt bát hiếu động, cũng hiếm khi chịu nhu thuận, an tĩnh mà không hề mở miệng như bây giờ.

Ngay lúc Thụy Cương cho rằng cô sẽ không nói gì thêm nữa thì nghe cô thều thào mở lời: “Phân phó người đón mẹ tôi về căn nhà thuê nhỏ đi, bà ấy có chìa khóa của chỗ đó.”
Thụy Cương gật đầu: “Chuyện này cô cứ yên tâm, sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Hạ Tinh Thần yên tâm gật đầu, cô mệt mỏi nhắm mắt, trong đầu lăn qua lộn lại những chuyện trước kia.

Ngày đó Bạch Dạ Kình nhìn thấy bức hình chụp của cô và mẹ đã nói rằng cô không hề giống ba mẹ cô chút nào.

Sau này, khi cô gặp được phu nhân Lan Đình lại cảm thấy vừa mắt hợp duyên.

Sau đó nữa, Dư Trạch Nam nửa đùa nói cô là con gái của phu nhân Lan Đình.

Ngày đó, khi say rượu, thậm chí còn nói phu nhân đã đính ước cô làm vợ tương lai của anh ta.

Lúc đó cô chưa từng để tâm đến những chuyện này, hiện tại nghĩ lại giống như những thước phim quay chậm trong đầu, mỗi một giây mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều tàn nhẫn đâm vào đầu óc cô.

Ánh mắt Bạch Minh Diệp nặng trĩu nhìn Bạch Dạ Kình: “Trước giờ em không phải là kiểu người không biết phân biệt nặng nhẹ.”
“Chị phải hiểu rõ hơn các vị trưởng bối kia, tình cảm chân chính không phải muốn buông là buông được.” giọng điệu của Bạch Dạ Kình cực kì kiên quyết, nhìn cô: “Nếu thật sự dễ dàng buông tay thì làm sao có chuyện ba năm đó chị bị hành hạ chứ? Mà bây giờ…”
Nói đến đây anh dừng lại một lúc: “Tình cảm của chị, vẫn còn chịu sự chi phối của chị hay không? Theo em thì, dẫu biết rõ tương lai của hai người là vô vọng, muốn chị khắc chế, thì chị có thể khắc chế được sao?”
Cả người Bạch Minh Diệp căng cứng, cô không ngờ tới anh sẽ chuyển đề tài lên người mình.

Đành cười khổ một tiếng.

Phải rồi, hiện tại tình cảm của cô cũng đang rối tinh rối mù lên cả, làm sao quản được chuyện của em ấy?
Chuyện giữa cô với Dạ Việt, thời hạn một tháng cũng sắp kết thúc rồi.


Cô vốn cho rằng sau một tháng này, cô sẽ có thể bứt ra, Dạ Việt cũng có thể thuận lợi thoát thân, nhưng mà…
Hiện tại hai người còn thống khổ hơn trước kia.

“Quả thật chị không có tư cách để khoa tay múa chân chuyện tình cảm của em.

Nhưng mà Dạ Kình, dù sau này có ra sao, thì em vẫn phải nhớ tới thân phận hiện tại của mình.”
“Sở dĩ em muốn leo lên vị trí này, phần lớn nguyên nhân là vì cứu chú hai ra ngoài, bây giờ chú hai đã bình yên vô sự, đương nhiên em cũng đã bớt quyến luyến vị trí này rồi.

Hơn nữa với thân phận này, hiện tại em cảm thấy càng ngày càng nhiều trói buộc, đã khiến em cảm thấy chán ghét rồi.”
Đàn ông đều có bản năng và khát vọng muốn theo đuổi quyền lực.

Anh cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém, không khác gì những người khác.

Nhưng mà một khi quyền lợi và địa vị đã bành trướng đến mức cuối cùng, thì trong lòng tất cả đều trở thành hư không, chỉ tràn đầy sự trống rỗng.

Cái cảm giác hư không này khiến anh khát vọng có một gia đình bình thường.

Mỗi sáng thức dậy có người mình yêu, còn có cả con trai nữa.

Ăn sáng xong sẽ tách ra đi làm, trên đường về nhà sẽ mang theo món đồ chơi con yêu thích và món ăn cô ấy muốn ăn, nhìn thấy chiếc mũ hoa đẹp thì sẽ mua về đội lên đầu cho cô ấy.

Sau khi ăn tối xong thì cả nhà sẽ đi tản bộ.

Rồi sau đó nữa, cứ thế nắm tay đối phương đi cùng nhau, đến khi răng long đầu bạc, thiên hoang địa lão, vũ trụ tái tạo….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi