TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Sau khi cùng Bạch Dạ Kình tách ra, Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới đẩy cửa đi vào.

Bên trong, ba ông bà cụ đều vây trước giường Đại Bạch.

Hiển nhiên là bà cụ cũng sợ dọa đến đứa nhỏ, không dám khóc nữa, mà chỉ vào phu nhân Lan Đình, nói với Đại Bạch: “Gọi bà ngoại đi cháu.”
Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng “bà ngoại”.

Ba người lớn nghe vậy vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy được an ủi.

Phu nhân Lan Đình sờ đầu đứa bé, khen cậu lanh lợi ngoan ngoãn.

Nghĩ đến đây là cháu ngoại ruột của mình, trong lòng bà ấy đủ loại mùi vị.

Vốn dĩ, gia đình bà ấy cũng nên sum vầy cùng nhau sống mấy chục năm qua, nhưng biết làm sao được khi bà ấy đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất…
Tình thân, tình yêu, tất cả đều đã bị đánh mất trong những năm tháng tuổi trẻ, không thể lấy lại được, làm sao có thể bảo bà ấy không cảm thấy chua xót cho được chứ?
“Đại Bạch.” Lúc này Hạ Tinh Thần mới lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn rất vui vẻ, giơ hai tay giơ ra đòi cô ôm.

Hạ Tinh Thần không ôm cậu bé, chỉ ngồi xuống mép giường.

Phu nhân Lan Đình kéo chiếc chăn dày đắp lại cho Hạ Đại Bạch, sợ cậu bé bị cảm.

“Đại Bảo, con lại ăn lung tung, có phải đã khiến mẹ lo lắng rồi không?” Hạ Đại Bạch nhìn cô, lại nghiêng đầu nhìn lão phu nhân Bạch: “Bà nội, mắt bà cũng đỏ kìa, bà cũng bị Đại Bạch làm lo lắng đến khóc sao?”

Cậu bé còn chưa dứt lời, giọt nước mắt kia đã không kìm được nữa.

Hạ Tinh Thần cố đè nén sự đau đớn và sự tự trách trong tim, cố ý nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, mẹ và Tiểu Bạch, và cả ông nội bà nội đều bị con dọa sợ.

Vậy con nói xem, lần sau có còn ăn lung tung nữa hay không?”
“Con bảo đảm sẽ không như vậy nữa! Nhưng mà trưa hôm nay rõ ràng người ta cũng chỉ ăn có ba viên socola.” Hạ Đại Bạch nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ giây lát rồi lại gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có ba viên.”
Bà cụ đau lòng đến không chịu được, hít sâu một hơi, sau đó đi qua một bên.

Hạ Tinh Thần vội đổi chủ đề: “Cục cưng, con có đói bụng không?”
Bây giờ đã hơn bảy giờ, mọi người vẫn chưa ăn cơm tối: “Con muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con, được không?”
“Để tôi đi mua, mọi người vẫn còn chưa ăn gì.” Trong lòng ông cụ cũng không được thoải mái, muốn đi ra ngoài để bình ổn lại.

Dĩ nhiên Hạ Đại Bạch ăn không vô cái gì cả, những người khác cũng chẳng có chút khẩu vị nào.

Chỉ có điều, dù sao cũng phải ăn chút gì đó.

Bên kia.

Lúc Bạch Dạ Kình đến phòng làm việc của Phó Dật Trần, ông hai Bạch đã được đưa đi làm kiểm tra.

Các bác sĩ và y tá khác cũng đều đi làm việc của mình.

Phó Dật Trần đang lật tài liệu, thấy Bạch Dạ Kình đi vào cũng chỉ nhìn một cái rồi lại cúi đầu, ngay cả chào hỏi cũng không có, đặt hết sự chú ý vào tài liệu.

“Tình trạng của đứa nhỏ, có nghiêm trọng không?” Sắc mặt Bạch Dạ Kình lạnh lẽo.

Phó Dật Trần “ừm” một tiếng.

“Bây giờ cậu lập tức tìm ra nguyên nhân thật sự cho tôi, lỡ như chỗ chú tôi không ổn, một giây cũng không thể trễ nải.”
Phó Dật Trần lại chỉ “ừm” một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Bạch Dạ Kình lại có chút không nhịn được, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, lạnh mặt: “Bác, sĩ, Phó!”
Ba chữ được rít qua kẽ răng, là lời nhắc nhở mà cũng là lời cảnh cáo.

“Ông chủ, tôi vừa phát hiện một chuyện.” Lúc này đột nhiên Phó Dật Trần ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì?”
“Cậu biết rõ ba cậu là nhóm máu gì đúng không.

Nhưng cậu có biết ông bà nội cậu có nhóm máu gì không?”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng khó coi hơn, không nhịn được nữa, cầm một tập tài liệu ném về phía anh ta: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, cậu còn tò mò nhóm máu của tổ tiên nhà tôi.


Phó Dật Trần bắt lấy tài liệu, đặt xuống bên cạnh, nhanh chóng nói: “Ban đầu lúc tiếp nhận đoàn chữa bệnh của Tổng thống, tôi đã từng xem qua báo cáo sức khỏe của mọi người cùng với báo cáo tình trạng sức khoẻ của người nhà cậu, chỉ trừ ông hai Bạch.

Tôi vẫn nhớ rõ nhóm máu của mọi người, nhóm máu của ông nội cậu là AB, bà nội là B, còn ông cụ thì nhóm máu B.”
Bạch Dạ Kình nghe ra được chút gì đó, nói: “Nói trọng điểm.”
“Thế nhưng, vừa rồi lúc tôi dẫn ông hai Bạch đi xét nghiệm máu, kết quả ông ấy lại là nhóm máu O.”

“Nhóm máu O?” Một người luôn bình thản ung dung như Bạch Dạ Kình, giờ phút này cũng kinh ngạc trong phút chốc.

Người có chút kiến thức đều biết rõ, đứa bé do người có nhóm máu AB và B sinh ra không thể nào có nhóm máu O được.

Phó Dật Trần đưa tài liệu cho Bạch Dạ Kình xem, nói: “Dĩ nhiên, trong y học cũng từng xuất hiện tình huống đột biến gien, nhưng mà rất hiếm khi xảy ra.

Nếu như, không phải ông hai Bạch bị đột biến gien, vậy tôi có lý do để hoài nghi...”
Nói đến đây, anh ta không nói tiếp nữa, mà nhìn về phía Bạch Dạ Kình.

Bạch Dạ Kình lên tiếng: “Chú tôi, không phải là con ruột của ông bà nội?”
“Nói cách khác, cậu và cô Hạ....”
“Không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì?”
Phó Dật Trần gật đầu.

Bạch Dạ Kình đậy lại tài liệu trong tay: “Lập tức xét nghiệm ADN của ba tôi và chú tôi! Phải cho ra kết quả nhanh nhất!”
Kết quả cuối cùng đã có, quả nhiên là ông hai Bạch phù hợp với tất cả các điều kiện.

Ngày hôm sau chính là ngày phẫu thuật.

Trong lòng Hạ Tinh Thần ít nhiều cũng có chút bất an.

Mặc dù ông hai Bạch vẫn chưa đến sáu mươi tuổi, nhưng cũng không kém bao nhiêu nữa.

Buổi tối, Thụy Cương đưa tất cả người lớn rời đi.

Hạ Tinh Thần đang ở phòng tắm vắt khăn lông cho Hạ Đại Bạch.

Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, hơi chần chờ nhưng rốt cuộc vẫn buông khăn lông, kéo cửa đi ra.

“Con đưa mọi người xuống lầu.” Cô cũng không biết là nói với ai, chỉ cúi đầu, đi đến giữa bốn người lớn.

Bốn người nhìn nhau, cũng không nói gì.


Hiển nhiên trong lòng phu nhân Lan Đình và Bạch Thanh Nhượng đều dao động.

Bạch Dạ Kình nhận thấy rõ ràng, anh chỉ nói: “Vậy thì để cho Tinh Thần đưa mọi người xuống đi, con không xuống nữa, tránh lại gây ra ồn ào.”
“Cũng được.” Bà cụ gật đầu, lại dặn dò chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ, mới quyến luyến không thôi đi ra ngoài.

Đi xuống lầu, ra khỏi thang máy, ông cụ cùng bà cụ tay trong tay đi phía trước, nhưng thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn ba người phía sau.

Phía sau, Lan Đình, Bạch Thanh Nhượng cùng với Tinh Thần sóng vai đi bên nhau, Hạ Tinh Thần đi ở giữa.

Suốt đoạn đường chẳng ai nói câu nào.

Bên tai chỉ có gió lạnh thổi qua.

Tiếng vù vù khiến cho mùa đông càng thêm lạnh giá.

Nhưng dù không nói gì với nhau, hai người lớn bọn họ cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Có thể cùng con gái đi một đoạn đường như vậy, đây là chuyện mà trước đây bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Đến khi đứng trước chiếc xe, rốt cuộc Bạch Thanh Nhượng cũng mở miệng trước: “Được rồi, Tinh Thần, con đừng tiễn nữa.

Tối vậy rồi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, khom người kéo cửa xe giúp hai người.

Nhìn hai người già, cô không nhịn được nói: “Sức khỏe hai người cũng không tốt, lúc ra ngoài nên mặc nhiều quần áo một chút, bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh…”
Một câu quan tâm như thế, khiến cho cả hai đều cảm thấy được quan tâm mà lo sợ, nhìn nhau một cái, kích động không thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi