TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


“Tôi biết, nhưng mà con bé còn chưa bị phán quyết không phải sao? Tôi có cách để cứu nó ra ngoài.” Lý Linh kích động túm chặt tay Hạ Quốc Bằng: “Anh nhất định có cách để Tinh Không tới gặp em.

Quốc Bằng, nó là con gái anh mà, anh không thể thấy chết mà không cứu được.”
Hạ Quốc Bằng nhìn bà ta đầy khó hiểu: “Hiện tại bà đã khó cứu bản thân mình, giờ lại còn có cách để cứu nó sao?”
Quả thật Lý Linh không thể tự cứu mình rồi.
Bản án đã có, tội danh của bà ta như ván đã đóng thuyền, nhưng mà Hạ Tinh Không thì chưa tiến vào giai đoạn tiến hành tố tụng, tất cả vẫn còn khả năng cứu vãn.
“Quốc Bằng, anh nhất định phải nghĩ cách để Tinh Không gặp em.” Lý Linh khẩn cầu.
Hạ Quốc Bằng nhìn dáng vẻ kiên định của Lý Linh, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu nói: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà bà cũng đừng có làm ầm ĩ rồi lại xảy ra chuyện, sự việc đã như vậy, cứ để Tinh Không tỉnh ngộ ra cũng tốt.”
Ông ta không ở lại lâu, lúc rời khỏi nhà tù, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Mấy ngày trước nhận được điện thoại của Thẩm Mẫn, trong điện thoại Thẩm Mẫn cho biết Tinh Thần không phải là con gái của ông ta, ông ta mới hiểu được hơn hai mươi năm trước khi Thẩm Mẫn một thân một mình ở trong bệnh viện, rốt cuộc bà ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Đứa con mà bà luôn yêu thương cuối cùng cũng mất đi, ngay cả chồng cũng phải lừa gạt, từ đầu đến cuối bà ấy không hề nhận được một lời an ủi, đó là sự tắc trách của người chồng.
Hạ Quốc Bằng ngồi vào trong xe, nhìn cảnh mùa đông hoang vắng, trong lòng ông ta vô cùng áy náy và tiếc hận đối với Thẩm Mẫn.
Tinh Thần không phải là con gái của bọn họ, ngay cả một chút ràng buộc giữa bọn họ cũng không còn.

Đã từng cùng nhau, vậy mà đến cuối cùng vẫn không còn dấu vết gì lưu lại.

Nếu như lúc trước Hạ Quốc Bằng không gặp Lý Linh, không dây dưa mập mờ với bà ta thì có lẽ cuộc sống hiện tại đâu đến nỗi như bây giờ, có lẽ bọn họ còn có thể có đứa con của riêng mình.
“Bây giờ ông muốn đi đâu?” Lái xe hỏi Hạ Quốc Bằng.
Hạ Quốc Bằng thu lại ánh mắt, nói: “Đưa tôi tới ga Cao Thiết đi.”
“Bây giờ sao ạ?”
“Ừ, tôi muốn tới Lương Thành.”
Thân thế thật sự của Tinh Thần bị đưa ra ngoài ánh sáng, hiện tại Thẩm Mẫn chỉ còn lại một thân một mình, nhưng lúc này, chẳng phải ông ta cũng đang một thân một mình sao? Còn yêu cầu gì xa vời nữa.

Nhưng mà tốt xấu gì trời đông giá rét đi thăm bà ấy có lẽ lúc tuổi già cô đơn còn có chút an ủi.
“Với cả giúp tôi bèn hệ với trưởng điều tra La.” Chuyện Lý Linh nhờ cậy, ông ta vẫn không quên.
Hôm sau.
Một già một trẻ được xe cứu thương hộ tống trực tiếp đi tới Chung Sơn.

Đoàn y bác sĩ cũng đi theo tới đây.
Ở Chung Sơn có rất nhiều người giúp việc, còn có bác sĩ trực ở đây, tất cả mọi người cũng thoải mái hơn nhiều.

Hạ Tinh Thần chạy qua chạy lại giữa phòng nhỏ với nhà chính, có đồ ăn ngon đều mang vào phòng.
Bạch Minh Diệp cũng đã trở lại.
Vốn là Hạ Đại Bạch sinh bệnh là chuyện cực kì thương tâm nhưng kết quả ngược lại trong họa được phúc, lần đầu tiên mọi người có dịp tụ tập đầy đủ.
Thím Lâm và bà cụ ở phòng bếp làm bánh ngọt không nhịn được cảm thán: “Phu nhân nhìn xem, hiện tại thật náo nhiệt.

Nếu mỗi ngày đều hòa thuận như vậy thì bà và ông chủ cũng thoải mái rồi.”
Bà cụ ra ngoài nhìn, hiện tại ở bên ngoài, Lan Đình và Hạ Tinh Thần đang bận rộn cho thức ăn vào hộp giữ nhiệt, chuẩn bị mang đến phòng chăm sóc bệnh nhân.

Bạch Minh Diệp đang gắp thức ăn cho Hạ Đại Bạch, ông cụ ở bên cạnh thưởng thức ấm trà của mình.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khung cảnh trong căn phòng trông rất hài hòa.
Bà cụ thở dài: “Sao tôi không muốn như vậy chứ? Chỉ là đứa bé Tinh Thần này, ai mà đoán được?”
Ngược lại thím Lâm không nói gì nữa, có một số chuyện không nên tham dự vào, nếu bị người nhà họ Bạch nói ra nói vào lại không hay.

Hạ Tinh Thần và Lan Đình chuẩn bị đồ ăn xong bèn đi tới phòng chăm sóc thì đúng lúc Bạch Dạ Kình mặc áo khoác từ bên ngoài đi vào.
Bên ngoài có tuyết rơi, cả người anh đầy vẻ phong trần mỏi mệt, trông thật lạnh lẽo.
Hai người liếc nhìn nhau.
Lúc này ở Chung Sơn có nhiều người lớn như vậy, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, Hạ Tinh Thần không dám liếc nhìn nhiều với anh, không thể giống như ở bệnh viện được.
Cô vội vàng cúi đầu nói khẽ: “Em đi trước nhé.”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình gật đầu, tháo bao tay và khăn cổ xuống đưa cho người giúp việc sau đó hỏi cô: “Còn thức ăn cho anh không?”
“Có, bà cụ đã để lại cho anh rồi.” Hạ Tinh Thần nói xong bèn nhìn sang mẹ đang ở bên cạnh, còn có ông cụ trong phòng.
Quả nhiên gương mặt ông cụ rất khó coi, ở trong phòng mở miệng: “Hôm nay còn biết chạy về bên này đấy hả? Lúc trước gọi mấy chục cuộc cũng không gọi anh về được.”
Bạch Dạ Kình không thèm để ý tới ba mình, lạnh nhạt nói: “Con trai và vợ con đều ở đây, ba nói con có thể không tới sao?”
Hạ Tinh Thần yên lặng trừng mắt với anh, anh đang muốn ông cụ tức giận điên người lên sao?
“Dạ Kình.” Lan Đình ở bên cạnh cũng lắc đầu bảo anh đừng có chọc tức ông cụ.
Quả nhiên ở bên kia ông cụ đập bể một cái chén: “Vợ, vợ, ai là vợ của anh? Sao tôi lại sinh ra một tên mặt dày như anh cơ chứ?”
Hạ Tinh Thần giật mình, Bạch Dạ Kình nghiêng người né tránh cũng tiện thể kéo cô qua, tránh không để cô bị bèn lụy.

Kết quả cái chén sượt qua hai người đập vào cửa, bốp một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Cơn tức giận qua đi, hiện giờ tâm trạng ông cụ đã hòa hoãn hơn, nhìn thấy cái chén vỡ tan tành, ông đau lòng muốn chết.
Cái chén kia ông đã tốn bao công sức theo một chuyên gia đi lấy về, trên đời này chỉ còn có một bộ, vậy mà giờ lại…
Lần này, ông vừa tức giận, đau lòng còn vừa hối hận.
Cục tức này phải trút lên người con trai, ông hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Trốn cái đầu anh, cái chén vỡ rồi, anh phải đền cho tôi cái giống y như đúc.”

Quả thật Hạ Tinh Thần thấy dở khóc dở cười.
Bạch Dạ Kình không thèm để ý tới ông cụ, chỉ ngoắc tay cho người giúp việc tới dọn dẹp.
Thấy người giúp việc cầm cái chổi qua, ông cụ đau lòng quá vội quát người giúp việc: “Quét cái gì mà quét, thứ đồ quý giá như vậy quét đi không phải đáng thương lắm sao?”
Vậy mà còn dám đập vỡ món bảo bối, ông cụ đúng thật là, không khỏi quá xúc động.
Hạ Tinh Thần kìm nén lời này ở trong lòng, đương nhiên cô không dám nói ra miệng.

Cô ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt mảnh chén vỡ lên giúp ông cụ, sau đó mới đi theo Lan Đình đến phòng chăm sóc.
Cô không dám nhìn Bạch Dạ Kình nữa, chỉ sợ ánh mắt tức giận bốc lửa kia của ông cụ.
Dọc đường đi có tuyết nên Hạ Tinh Thần mới che ô.
Lan Đình ôm hộp thức ăn vào ngực, sợ nó bị nguội mất, bà nói: “Tinh Thần, đêm nay con ở lại phòng chăm sóc cùng ba con đi.”
Hạ Tinh Thần biết bà ấy sắp xếp như thế là vì còn có Bạch Dạ Kình ở đây.

Tóm lại lại, bọn họ không muốn hai người cô và anh ở cùng một chỗ.
Cô mím môi, không nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi