Hạ Tinh Thần chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc của mình, rồi mới cầm chìa khóa, mở cửa đi vào.
Lúc bước vào cửa, cô thấy bác sĩ và người giúp việc đang vội vã chạy lên phòng của ông hai Bạch ở tầng 2, lòng cô trùng xuống, không dám thờ ơ nữa mà nhanh chóng đi lên.
Trong phòng ngủ, bác sĩ đang kiểm tra tình hình.
Người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.
Bạch Thanh Nhượng đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cô nhanh chóng bước vào, vội vàng hỏi bác sĩ: “Sao rồi bác sĩ? Nửa đêm nửa hôm xảy ra chuyện gì sao?”
Bác sĩ kiểm tra xong, gỡ ống nghe xuống: “Cô Hạ yên tâm, nôn là hiện tượng bình thường.
Tối nay phải có người canh giữ ở đây, nếu như người bệnh lên cơn sốt thì phải lập tức thông báo cho chúng tôi.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, tuy bác sĩ đã nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn khó có thể an tâm.
Việc chăm sóc Bạch Thanh Nhượng vốn do người giúp việc làm, nhưng lúc này, cô đã bảo những người khác lui ra hết, ngồi một mình ở mép giường canh giữ cho ông ấy đến sau nửa đêm.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Thanh Nhượng và Hạ Tinh Thần.
Bời vì phải ghim nhiều ống tiêm, nên cánh tay khô héo đang thò ra bên ngoài của Bạch Thanh Nhượng lúc này đều đã bị tím bầm.
Mạch máu bị vỡ nát, trên mu bàn tay có một vết bầm đen.
Có lẽ là một giọt máu đào hơn ao nước lã, nên khi hình ảnh ấy đập vào trong mắt của Hạ Tinh Thần, khiến cho trái tim cô đau nhói.
Cô nhẹ nhàng cầm tay của ông lên, cẩn thận bỏ vào trong chăn.
Dường như Bạch Thanh Nhượng cảm giác được cô đang ở đây, cố gắng hé mở hai mắt ra, nhìn cô một cái.
Trước mắt ông ấy như là có một tầng sương mù dày đặc, nhưng dù cho như vậy, ông ấy cũng biết rõ con gái đang ngồi cạnh mình, môi của ông ấy hơi cong lên, khóe miệng nở một nụ cười, sau đó ông ấy lại nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Bạch Thanh Nhượng ngủ càng lúc càng an giấc, Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, vẻ căng thẳng trên mặt cũng dần tiêu tan đi.
Hôm sau.
Trong nhà cũ, mọi người đang ăn sáng.
Trên bàn ăn, ông cụ, bà cụ, Bạch Dạ Kình và Bạch Minh Diệp đều ở đây.
Ông cụ đang vừa xem báo, vừa dùng bữa ăn.
Tốc độ ăn của Bạch Dạ Kình không nhanh lắm, anh liếc mắt nhìn Bạch Minh Diệp ở bên cạnh.
Bạch Minh Diệp nhận được ánh mắt của anh, cũng không mở miệng ngay lập tức.
Cô ấy chậm rãi ăn chén cháo bào ngư, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Chúng ta cũng đã ăn sáng xong hết rồi, còn bên Tinh Thần và chú, có cần chuẩn bị một phần hay không?”
“Không cần lo lắng, dưới đó cũng có phòng bếp, mẹ đã sắp xếp mấy đầu bếp có tay nghề tốt xuống đó rồi.
Thời tiết này lạnh như vậy, mọi người chạy lên chạy xuống sẽ rất cực.” Bà cụ mở miệng.
Bạch Minh Diệp nhìn về phía Bạch Dạ Kình, hai người vẫn im lặng như cũ, lặng lẽ dùng cơm.
Hiển nhiên là bữa sáng hôm nay, không đợi được Tinh Thần đến.
Tuy ông cụ đang xem báo, nhưng đôi mắt vẫn không quên liếc nhìn con trai của mình.
Dù sao đó cũng là con trai của ông ấy, chút tâm tư đó của anh, người khác nhìn không thấu, nhưng chẳng lẽ ông ấy lại không nhìn ra.
Lần thứ ba, ông cụ liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, mở miệng nói với con trai: “Con còn không đi làm đi, đã tám giờ rồi.”
“Không gấp.” Người nào đó lười biếng mở miệng, tiếp tục ăn sáng.
Ông cụ hừ lạnh, sau khi ăn no thì đi vào phòng khách xem báo.
Bà cụ nói với con trai: “Tính tình ông cụ càng ngày càng kỳ quái, đến ăn sáng cũng thúc giục con! Con đừng nghe ông ấy, cứ ăn nhiều đi, ăn no rồi đi cũng không muộn.”
Bà cụ vừa nói vừa gắp không ít đồ ăn sáng cho con trai, ân cần hỏi: “Vết thương trên lưng của con đã lành chưa?”
“Dạ, lành hết rồi.”
“Con đó, đừng suốt ngày đối đầu với ba con, con còn không hiểu tính tình của ông ấy sao?”
Bạch Minh Diệp tiếp lời: “Tính tình của Dạ Kình là được di truyền từ ba, mẹ nói với nó, cũng chỉ như nước đổ lá khoai thôi.”
“Cũng đúng.
Dù sao tính tình của hai người đều y như nhau, mẹ có nói nhiều thế nào đi nữa cũng chẳng có tác dụng.”
Bạch Dạ Kình không nói gì, ăn vài miếng, xoa xoa môi, đứng dậy: “Con vào phòng khách nghỉ ngơi một chút.”
Anh cũng đi vào phòng khách, giống như ông cụ, hiếm khi nhàn nhã ngồi xem báo.
Hai ba con ngồi trên cùng một chiếc ghế salon dài, mỗi người chiếm một đầu.
Ông cụ biết con mình đang nghĩ đến chuyện gì, trễ thế này rồi còn chưa đi, không phải là đang đợi người sao.
Vừa nghĩ tới chuyện anh vẫn còn tơ tưởng đến em họ của mình không chịu buông tha, trong lòng ông cụ lại cảm thấy tức.
Một lúc lâu sau, ông ấy cầm quải trượng đánh vào đôi chân dài đang lười biếng vắt lên nhau của anh: “Còn ngồi đây làm gì, không đi làm đi?”
“Không gấp, Lãnh Phi còn chưa tới.”
“Con đang chờ Lãnh Phi? Ba thấy con đang đợi người khác thì đúng hơn.”
Bạch Dạ Kình không trả lời lại ông ấy, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Ông cụ nhìn thời gian: “Có ai làm Tổng thống mà rảnh rỗi giống như con vậy không?”
Vào lúc này, người giúp việc từ bên ngoài đi vào: “Ngài Tổng thống, sĩ quan phụ tá Lãnh đã đến.”
Ông cụ nhướn mày: “Đến rồi đấy, đi đi.”
“Bảo cậu ta đợi ở bên ngoài.”
“…”
Ông cụ hừ lạnh, đập mạnh tờ báo xuống, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Ba cảnh cáo con, con đừng có mà làm bậy.
Bây giờ chú con vẫn còn đang bệnh, tối nay con ngoan ngoãn trở về phủ Tổng thống của con đi, không được phép tới đây!”
Bà cụ đang từ phòng ăn đi vào, vừa nghe thấy ông cụ nói như vậy, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Bà cụ vừa bước vào đã quở trách: “Ông nói cái gì vậy! Sao ông có thể nói bậy bạ như vậy! Đây cũng là nhà của Dạ Kình, con nó muốn đến thì đến, muốn ngủ lại thì ngủ lại, ông có cần phải đuổi người như vậy không?”
“Bà thì biết cái gì, thằng nhóc thối này nó đến đây đâu phải là có lòng tốt gì.”
“Tôi không cần biết con nó có tâm tư gì, con có thể tới thăm ông, thì ông hãy mau đi cám ơn trời đất đi!” Bà cụ bênh vực con trai một cách rõ ràng.
“Con tới thăm tôi? Tôi thấy nó không làm cho tôi tức chết đã là cám ơn trời đất lắm rồi!” Ông cụ chỉ về phía con trai đang ngồi đối diện, cắn răng: “Bà thử hỏi nó đi, hỏi con trai bảo bối của bà xem, tối hôm qua nửa đêm nó không ngủ, mà đi làm chuyện tốt gì!”
Quả nhiên là anh đoán không sai.
Ông cụ rất tinh quái, tối hôm qua khi anh ngủ rồi, vẫn cho không ít người trông chừng anh.
Bạch Dạ Kình lấy điện thoại di động ra, gõ một dòng tin nhắn, gửi đi.
‘Còn không lên đây? Con trai em đang đợi em đấy.’
Một lát sau, điện thoại di động nhận được tin nhắn đáp lại, chỉ có hai chữ:
‘Lên liền.’
“Hơn nửa đêm thì có thể làm chuyện gì?” Bà cụ vẫn còn đang nói chuyện với ông cụ.
Ông cụ hừ lạnh, trợn mắt nhìn con trai: “Không biết xấu hổ, không có mặt mũi, da mặt dày như bức tường vậy!”
Bạch Dạ Kình đứng dậy, hai tay đút vào túi: “Đó là được di truyền gien tốt của ba mà thôi.
Nghe mẹ con kể, khi còn trẻ, lúc ba theo đuổi mẹ cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ.”
Ông cụ bị con trai làm cho tức chết, xoay người lại trừng mắt nhìn bà cụ.
Chuyện lúc đó bà ấy nói ra làm gì, để bây giờ ông ấy bị con trai nắm chặt thóp! Thật là mất mặt! Vô cùng mất mặt mà!
Nhắc tới chuyện trước kia, bà cụ lại bày ra dáng vẻ vô cùng đắc ý: “Trừng cái gì mà trừng, nói sự thật cũng không cho người ta nói à!”
“…” Ông cụ không còn biết nói gì nữa.
Ông cụ vừa nghiêng đầu, đã thấy con trai chẳng những không ra cửa, ngược lại còn đi lên lầu.
“Thằng nhóc thối này, xem bộ dạng của nó thì nếu không nhìn thấy Tinh Thần lên đây, thì sẽ không chịu đi mà.”
“Ông đừng có xen vào.” Bà cụ kéo ông cụ lại: “Bây giờ trong nhà có hai người bệnh, ông cũng đừng có mà làm ầm ĩ lên khiến nhà mình thêm ngột ngạt nữa.”.