Hạ Tinh Thần nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thật ra thì Hạ Tinh Thần cũng không để trong lòng những lời nói trên mạng kia, cũng đùa giỡn với họ một chút mà thôi.
Chuyện tình cảm, lạnh nóng tự biết.
Ít nhất, cô cảm thấy hai người họ vô cùng hạnh phúc.
Trải qua những chuyện như vậy, tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, con đường phía trước cô không thể tính trước được.
Nhưng mà, ít nhất cô cũng biết quý trọng hiện tại.
“Nhưng mà, vừa rồi anh nói lát nữa có người sẽ đến lấy tài liệu trong phòng làm việc, là thuận miệng hay là...”
“Lát nữa em đưa cho Thụy Cương!”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Hạ Tinh Thần lại rót nước và đọc vài bình luận trên mạng giết thời gian.
Có điện thoại của đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp hiện giờ, ngoài hâm mộ thì còn vẻ sợ hãi.
Ai cũng không nghĩ rằng, banj trai hoặc ông xã tương lai của cô sẽ là Tổng thống nước S của bọn họ.
Đặc biệt là Lý Minh, gọi điện tới xin lỗi cô.
“Tôi thật không ngờ đối tượng của cô là ngài Tổng thống.
Tinh Thần, cô đừng coi những lời xem bói của tôi là thật, đừng để trong lòng.
Cái gì mà thân bại danh liệt gì gì đó, đừng nghĩ là thật nhé, tôi toàn nói linh tinh thôi!”
Thật ra thì, mấy lần phong ba này đúng là nguy hiểm.
Giống như lần vạch tội này, chỉ cần hơi lơ là chính là thân bại danh liệt.
“Cô không cần xin lỗi đâu.
Những chuyện kia đều đã qua rồi.
Bây giờ hai chúng tôi không có chuyện gì cả!”
“Hai người không sao là tốt rồi.
Đúng rồi.
Đã quyết định ngày cưới chưa? Đến lúc đó, cô nhớ mời tôi tham dự nhé.
Hôn lễ của ngài Tổng thống chắc chắn rất long trọng, nằm mơ tôi cũng muốn tham gia đó!”
Trong giọng nói của Lý Minh tràn đầy kích động và hy vọng.
Hạ Tinh Thần không tiếp lời, cô tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn nắng ấm, trong lòng cũng không khỏi có mơ ước về hôn lễ của bọn họ.
Nhưng mà, khi mọi người vui vẻ thảo luận hôn lễ thế kỉ còn cô chỉ cần một đám cưới đơn giản, chỉ có mấy người trong gia đình mà thôi.
Cúp điện thoại của Lý Minh lại thêm những điện thoại của các nhà báo gọi tới.
Bọn họ luôn rất giỏi, không biết moi đâu số điện thoại của cô.
Hạ Tinh Thần vẫn không nhận di động, càng không có tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Độ hot trên weibo dường như được toàn dân chú ý.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã được lượng xem kỷ lục.
Lan Diệp ngồi trong phòng làm việc của mình, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn màn hình máy tính.
Nhìn được một lúc thì hốc mắt mờ mịt.
Cô ta dùng sức hít một hơi, chóp mũi nghèn nghẹn.
Sau đó, cô ta đập mạnh máy tính xuống.
Cầm di động, gọi một số.
“Này, Diệp Diệp!”
“Vừa rồi mình gửi email cho cậu, cậu có nhận được hay không?” Lan Diệp hỏi.
“Mình đang đọc đây! Tin tức này đối với tòa soạn mình đó là tin hot đó, Diệp Diệp.
Mình yêu cậu quá đi mất.
Bây giờ mình sẽ bắt tay viết bài luôn!” Đối phương quá kích động, giọng nói cũng run lên.
“Không vội, mình gửi tin này cho cậu không phải để cậu đăng bài!” Đối phương không hiểu được ý đồ của cô ta: “Không phải cậu vẫn thích ngài Tổng thống sao? Một khi hình ảnh này được phát ra ngoài, hai người họ sẽ chia tay.
Người đàn ông nào chịu được việc bị cắm sừng chứ? Huống chi là ngài Tổng thống đây?”
“Mình bảo cậu đừng đăng thì cậu đừng đăng.
Bây giờ cậu mà viết bài thì các tòa soạn khác sẽ cùng nhau tranh giành cho xem.
Hiện giờ dân chúng không thích cái này!” Lan Diệp nói xong, dặn dò thêm: “Phải giúp ngài Tổng thống tạo thêm một hình tượng si tình, chính diện.
Điều này không cần mình nhắc nhở cậu đúng không?”
Đối phương chẹp chẹp một tiếng: “Bây giờ mình mới hiểu ý đồ của cậu.
Cậu muốn mình viết bài củng cố hình tượng của anh ấy, giúp anh ấy có kết quả tốt trong buổi buộc tội kia, đúng không?”
Lan Diệp không nói gì.
Tất nhiên, cô ta không hy vọng Bạch Dạ Kình có chuyện gì.
Nhưng mục đích của cô ta không chỉ là vậy.
“Được, mình biết rồi! Nhưng mà những bức ảnh kia đúng là bom tấn, mình không muốn bỏ qua!”
“Những bức ảnh kia có thể đăng lúc nào, mình sẽ báo cậu!” Lan Diệp nói một câu, cúp điện thoại.
Lại nhớ tới hai người kia vừa rồi còn ngọt ngào trên weibo, trong lòng giống như bị kim đâm, càng khiến cô ta đau đớn.
Lúc đầu là Tống Duy Nhất, cô ta cũng không có ghen tị như vậy.
Bởi vì, cô ta hiểu rõ, anh không hề có tình cảm với Tống Duy Nhất như Hạ Tinh Thần.
Rốt cuộc Hạ Tinh Thần sao lại may mắn như vậy chứ?
Bạch Dạ Kình sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, hẹn hôm sau sẽ dẫn hai mẹ con cô đi du lịch.
Buổi tối...
Hạ Đại Bạch vui vẻ, háo hức dọn đồ đạc, ngay cả cốc uống nước cũng muốn mang theo.
Hạ Tinh Thần lôi cốc nước ra ngoài: “Đồ nặng như vậy, con xách được không?”
“Không phải Tiểu Bạch nói sẽ giúp con sao?” Lúc nói chuyện, ánh mắt khẩn cầu của Hạ Đại Bạch nhìn vào người nào đó đang ngồi nhàn nhã xem sách.
“Chuyện của mình thì tự làm, không được phép phụ thuộc vào người khác!” Người nào đó lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn vào trang sách.
Hạ Đại Bạch buồn bực chu miệng, thằng bé nhìn về phía Hạ Tinh Thần.
Cô bất đắc dĩ nhún vai: “Tiểu Bạch không giúp con, mẹ cũng không thể!”
Cô biết anh đang giáo dục con.
Con trai phải dũng cảm, khác với con gái.
Thằng bé chu miệng lên, lầm bầm: “Nhưng con là bệnh nhân mà!”
“Có thể chạy nhảy, vui chơi như vậy, ba chưa thấy có bệnh nhân nào có thể vận động như vậy cả! Lúc này, Bạch Dạ Kình mới ngước mắt lên, con ngươi hẹp dài lườm con trai.
Hạ Đại Bạch nén giận, thằng bé để chiếc cốc hoạt hình ra ngoài, lại sờ sờ giống như nói tạm biệt với nó vậy.
Hu hu, thằng bé thấy mình được nhặt từ thùng rác! Nào có ba mẹ nào như vậy chứ? Rõ ràng thằng bé vừa bị bệnh nặng, chưa hoàn toàn bình phục, vậy mà cũng không thương cậu nữa.
Hạ Đại Bạch lầm bầm, cúi đầu thấy Đại Bảo đã thu dọn xong đồ đạc của mình, lại đang thu dọn hành lý của Tiểu Bạch.
Ánh mắt thằng bé sáng lên, ngón tay mập mạp chỉ vào va li: “Tiểu Bạch, ba không phải là đàn ông! Thật xấu hổ, lêu lêu!”
Bạch Dạ Kình ngước mắt nhìn con trai.
“Đàn ông con trai phải tự làm mọi việc.
Quần áo của con đều tự con chuẩn bị!” Hạ Đại Bạch chỉ vào vali của mình.
Cho dù bên trong rất lộn xộn nhưng cậu nhóc vẫn vô cùng đắc ý.
Lát nữa, thế nào Hạ Tinh Thần cũng âm thầm giúp thằng bé xếp lại..