Hai người không ai nói với ai một lời nào, chỉ im lặng ăn cơm.
Bầu không khí rất ngột ngạt, khiến cho người ta rất khó mà thở được.
Lúc ăn được một nửa, thì rốt cuộc cô cũng mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Nếu đã hết sốt rồi, thì anh đi đi.
Ở đây tôi chỉ một cái giường mà thôi, không thể giữ anh lại được.”
Phó Dật Trần nâng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp.
Cô bị nhìn mà cảm thấy có chút không được tự nhiên, cúi đầu, tiếp tục ăn, cố giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Vị Ương.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Tay cầm đũa của Trì Vị Ương trở nên căng thẳng.
Người đàn ông này, vẫn luôn dễ dàng khuấy động đáy lòng cô như vậy.
Cũng chỉ là gọi tên mà thôi, nhưng trái tim cô vẫn như bị treo lên.
“Nếu như...” Phó Dật Trần buông đũa xuống, chậm rãi, tựa như nghiêm túc cân nhắc, sau đó mới mở miệng, thử dò xét hỏi: “Nếu như anh và cô ấy ly dị, em còn nguyện ý chung một chỗ với anh không?”
Tay cô đang phát run.
Cô cúi đầu, khóe môi cũng đang phát run.
Trừ đau lòng, càng nhiều hơn, là thất vọng.
Trong ấn tượng của cô, Phó Dật Trần là cậu thiếu niên sáng như ánh mặt trời lại có Tinh Thần trách nhiệm, nhưng mà, bây giờ...
"Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy chỉ cần anh khôi phục tình trạng độc thân, thì tôi sẽ phải chung một chỗ với anh.” cô hít thật sâu, cố thả lỏng cảm xúc, rồi nặng nề buông đũa xuống.
Cố nhịn xuống cảm giác bi thương và trái tim mịt mù, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra những lời hùng hổ dọa người: "Anh thật sự cho là trừ Phó Dật Trần anh ra thì Trì Vị Ương tôi sẽ không thể kết hôn với người đàn ông khác sao, tại sao tôi phải...”
Ở nhà vẫn còn con nhỏ đang quấn tã gào khóc, mà anh có thể dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn vậy sao? Trì Vị Ương nghe thấy hai chữ đó mà chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Người đàn ông kia trong ấn tượng của cô, không phải là người đàn ông không có trách nhiệm như vậy.
Khi nghe những lời như vậy từ miệng trong của cô, thì anh cũng không có gì bất ngờ.
Cô luôn là người rất quật cường, tính tình cương liệt.
Bảo cô ở chung với một người đàn ông đã kết hôn, thật đúng là đã ủy khuất cô rồi.
Chỉ là...
Khi nghe từ chính miệng cô nói ra, trong lòng anh vẫn mơ hồ cảm thấy đau.
Đồ ăn vừa mới cho vào miệng, vẫn còn lưu lại ở giữa răng và môi, sao chỉ còn mỗi cảm giác đắng.
“Nếu anh đã tìm đến đây, thì có lẽ đã biết đứa trẻ trong bụng em là của anh, vậy chúng ta hãy nghiêm túc nói chuyện đi.” Trì Vị Ương mở miệng.
Cô cố hết sức duy trì tỉnh táo: “Thứ nhất, tôi không yêu anh.
“
Mấy chữ này, cô đã thầm tập trong lòng vô số lần, vốn tưởng rằng cô đã có thể thoải mái nói ra, nhưng mà, lúc nói ra, âm thanh bỗng dưng nhẹ bẫng như đang trôi nổi giữa không trung.
Lúc nói xong, trái tim như bị một bàn tay tàn nhẫn mà cào xé, khiến cho máu chảy đầm đìa.
Phó Dật Trần cũng nặng nề chấn động.
Hốc mắt dần đỏ lên.
“Thứ hai, cho dù là bây giờ anh đã kết hôn, hay trước kia anh không báo trước mà đột nhiên biến mất trong thế giới của tôi, thì anh thật sự là kẻ khốn khiếp, sao đáng giá để tôi và con mình phó thác suốt đời.”
Tay đang đè trên bàn của Phó Dật Trần nắm chặt thành quả đấm, vừa căng thẳng lại vừa đau đớn, một lúc lâu sau, anh chật vật mở miệng: “Chuyện, có lẽ cũng không phải giống như bề ngoài em nhìn thấy.”
“Đúng, ban đầu tôi cũng không nguyện ý tin rằng anh thật mất tích, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi, ngay cả mấy chữ ngắn ngủi cũng không để lại.” Trì Vị Ương cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng mà, nụ cười gượng gạo kia còn khó coi hơn so với khóc.”Tôi cũng muốn nghe anh giải thích ~ trước kia chúng ta không nói về cái vấn đề này, bây giờ chúng có thể vui vẻ trò chuyện được rồi.”
Cô nhìn anh: "Anh hãy nói cho tôi biết đi, trước kia, tại sao anh đột nhiên biến mất.
Vì lý do gì, vì cái gì mà anh biến mất nhiều năm như vậy, ngoại trừ làm bác sỹ, thì anh đã trải qua những gì, cho dù anh đột nhiên biến mất, nhưng nếu như anh thật sự muốn tìm tôi, thì anh cũng có rất nhiều phương pháp có thể tìm được tôi lần nữa, xuất hiện ở trước mặt tôi lần nữa, nhưng tại sao anh lại không làm gì, nếu như lúc ấy chúng ta không đụng phải nhau ở phủ Tổng thống, thì có phải...!có phải cả đời này...!Anh cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa hay không?”
Cô nói ra một chuỗi câu hỏi, hơi thở càng ngày càng không ổn định, giọng nói càng ngày càng nặng nề.
Nhưng mà, mỗi một câu hỏi, đều là câu hỏi đã quanh quẩn ở đáy lòng cô rất nhiều năm rồi.
Hô hấp của Phó Dật Trần trở nên nặng nề hơn.
Anh chỉ cảm thấy đầu rất đau.
Đau đến nỗi như muốn nứt ra vậy.
Anh cau mày thật chặt, cố đè nén những thống khổ đang chất đống trong lòng, cuối cùng, anh chỉ nói: "Anh không thể trả lời em những vấn đề này.”
Trái tim...!lạnh thấu.
Cô buồn cười nhìn anh: “Vậy anh có thể cho tôi cái gì?”
“Hôn nhân của anh và cô ấy, là hợp đồng hôn nhân, có thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Giữa hai người bọn anh không có tình cảm.”
“Hợp đồng hôn nhân, vậy anh nói cho tôi biết, hợp đồng của các anh là sao chứ tại sao phải ký kết hợp đồng như vậy?”
“...” Phó Dật Trần không trả lời, chỉ nói: “Vị Ương, em hãy tin anh, anh không muốn mất em, càng không muốn mất đi con của chúng ta.”
Cách một cái bàn, Trì Vị Ương giật mình nhìn anh, cô đã chờ đợi anh sẽ cho cô một cái đáp án, nhưng mà, cô chợt phát hiện, thì ra thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả.
Người đàn ông này, là người mà cô đã từng hiểu rõ nhất, nhưng mà, bây giờ, cô hoàn toàn không nhìn thấu anh.
Đã nhiều năm cô không tham dự vào cuộc sống cuả anh rồi, anh đã có rất nhiều rất nhiều bí mật.
Có thể cùng chia sẻ với một người phụ nữ khác, nhưng mà, lại không thể nói ở trước mặt cô.
Mất mác.
Lòng...!càng ngày càng lạnh.
“Trở về vấn đề chính đi.” có vẻ như cô đã mệt mỏi rồi, khi mở miệng nói ra, giọng nói mang theo cảm giác vô cùng mệt mỏi.
”Vừa rồi tôi mới nói có hai điểm, tiếp theo, tôi nói điểm thứ ba...!“
"Anh vì đứa trẻ nên mới đến tìm tôi.
tôi biết anh muốn gánh vác trách nhiệm của một người làm cha, chỉ để có thể khiến lòng anh nhẹ nhàng hơn.”
Phó Dật Trần cau mày: “Trong lòng em rất rõ, anh...!“
“Tôi có thể cho anh quyền thăm nom.” Trì Vị Ương ngắt lời anh.
Giống như là đã hạ quyết tâm thật lớn, cô trịnh trọng mở miệng: “Mỗi tháng, em và anh sẽ chia sẻ gánh nặng chi phí nuôi con, chờ đến khi con được sinh ra, anh có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, tất nhiên, chuyện này, em sẽ tuyệt đối không để cho vợ anh biết.
Nếu như có một ngày vợ của anh phát hiện ra, không cho phép anh đưa tiền nuôi con nữa, thì em cũng sẽ tuyệt đối không làm khó anh.”
“Trì Vị Ương.” Phó Dật Trần thông suốt đứng lên, đôi mắt đỏ hoe mà thống khổ nhìn chằm chằm vào cô.
Sự hào phóng thản nhiên của cô, khiến cho anh không nhịn được mà muốn phát điên lên.
"Anh không cần phát điên, trước kia anh có thể âm thầm rời đi, thì bây giờ tôi cũng có quyền tiếp tục cự tuyệt anh.
Hơn nữa...”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh.
Anh đứng, cô ngồi.
“Đây chính là nhượng bộ cuối cùng của tôi, nếu như anh không đồng ý, cho rằng chỉ cần tôi có con, thì nhất định phải tiếp tục giữ mối quan hệ không minh bạch với anh như vậy.
Như vậy...” cô hít thật sâu, tay để dưới gầm bàn khẽ vuốt ve bụng của mình.
“Tôi sẽ chọn thời gian, bỏ đứa trẻ sai lầm này đi.”.