TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Trong đầu Hạ Tinh Thần có một âm thanh ong ong vang lên, cô thấy trống rỗng trong giây lát.

Chờ cô phục hồi tinh thần lại, cả người run rẩy, tay cô run rẩy đè ở trên vai anh, muốn tránh đi.

Bạch Dạ Kình đang tức giận trong lòng, mãi không tiêu tan, cánh môi mát lạnh lại che môi cô, cắn môi của cô lần nữa.

Đối với Hạ Tinh Thần mà nói, tất cả điều này khiến cô xấu hổ chưa bao giờ có.

Cô kinh hãi mà hô lên thành tiếng, trong con ngươi lộ ra lớp sương mù yếu ớt dày đặc.

"Anh đừng như vậy." Cô nói mà giọng cũng đang phát run, cô cảm thấy thân thể của mình trở nên sắp không còn là chính mình.

Nhưng con ngươi kháng cự cùng sự cầu xin của cô không làm anh hết giận, còn khiến sự tức giận của anh không ngừng tăng lên.

Người đàn ông quyền cao chức trọng giống như Bạch Dạ Kình đã sớm quen nắm tất cả trong tay.

Sao lại cho phép người phụ nữ mình không chinh phục được tồn tại.

Môi anh kiêu ngạo mút từ môi cô đến cổ cô, rồi đến xương quai xanh.


Hạ Tinh Thần cả kinh biến sắc: “Đừng."
"Đừng cái gì." Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô với ánh mắt âm u, ánh mắt kia sâu không thấy đáy: “Không phải tố cáo tôi tội danh cợt nhả cô sao, có lý do gì để không làm."
Hạ Tinh Thần lắc đầu liên tục.

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Cô giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, cô nói: "Có người bên ngoài, anh mau buông tôi ra."
Cô vừa nói thì nghe thấy giọng Lãnh Phi bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Cậu hai, xin cậu hai tạm thời tránh đi một lúc."
Cậu hai…
Chẳng lẽ là…
"Sao không cho cậu hai tôi vào nhà vệ sinh." Đúng như dự đoán, giọng hết sức lông bông của Dư Trạch Nam truyền tới từ bên ngoài.

"Có người đang ở bên trong, xin cậu hai đến nhà vệ sinh khác."
"Nếu tôi muốn đi vào."
"Bạch Dạ Kình, bên ngoài có người." Hạ Tinh Thần nhẹ giọng khẽ kêu.

Bởi vì bên ngoài có người, trong lòng cô lại càng hoảng sợ bất an, sợ Dư Trạch Nam phá cửa mà vào.

Nếu bị Dư Trạch Nam thấy dáng vẻ tùy tiện của cô, vậy thì cô thật sự không muốn sống nữa.

"Nếu anh ta biết bây giờ hai chúng ta làm chuyện này ở bên trong, cô nói xem, anh ta còn cần cô không."
Bạch Dạ Kình lạnh lùng ngẩng đầu từ trước ngực cô lên.

Sau nụ hôn của anh, da thịt trắng mịn của cô giống như hoa anh đào nở rộ vào ngày xuân vậy.

Rất mê người.

Cô nghẹn ngào, xấu hổ mà túm váy của mình, che cảnh đẹp phía trước sẽ bị anh xâm phạm bất cứ lúc nào.

Người đàn ông đáng ghét này.

Bạch Dạ Kình cắn dái tai cô, Hạ Tinh Thần đột nhiên nhớ ra Dư Trạch Nam ở bên ngoài, cô bỗng nhiên cảm thấy như bị dội một thùng nước lạnh.

Cô giật mình, gắng gượng cắn môi dưới, không dám hừ một tiếng.

Hu hu hu, người đàn ông này vốn là một tên mặt người dạ thú.


Dân chúng đều cảm thấy anh tao nhã lịch sự, thân sĩ lễ độ, nhưng hôm nay cô nhìn lại, anh vốn là tên biến thái.

"Cậu hai, hay là cậu hai đi sang phòng cách vách đi, người ở trong không thích có người quấy rầy."
Lãnh Phi nhẫn nhịn nói lời khuyên giải.

Cậu hai nhà họ Dư này vừa trở về nước không lâu, con nghé mới sinh không sợ cọp, thấy ai cũng là cái giọng không sợ trời không sợ đất.

Có điều, dù vậy Lãnh Phi cũng biết, Bạch Dạ Kình không chọc được.

Mặc dù anh cả thua mình, mình không phục lắm nhưng bại tướng dưới tay cuối cùng vẫn là bại tướng dưới tay.

Dư Trạch Nam liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, rốt cuộc cũng chậm rãi chuyển sang nhà vệ sinh khác.

Có điều, sao cô nhóc Hạ Tinh Thần kia vào phòng rửa tay lâu như vậy.

Bạch Dạ Kình cũng không muốn cô ở bên trong thật.

Chẳng qua là trừng phạt cô mà thôi, mặc dù thật sự là lúc làm, ít nhiều gì có hơi mất khống chế.

Nhưng nay lập tức ở nơi này cũng không phải lúc.

"Hạ Tinh Thần, nhớ kỹ, đây mới là cợt nhả." Bạch Dạ Kình hơi dừng động tác còn lại.

Dứt lời, anh tránh khỏi thân thể cô, từ đầu đến cuối con ngươi vẫn giữ kín như bưng, lóe lên sự âm u khó mà nhìn rõ ràng.


Anh không nhanh không chậm mà cài nút áo sơ mi, một lúc sau lại trở nên quý phái và tao nhã như trước.

Tất cả giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

So với anh lúc này, cả người Hạ Tinh Thần lại bị anh làm cho cực kỳ chật vật.

Mái tóc dài bù xù, dưới váy tụt xuống, hai chân mềm nhũn, khó mà đứng thẳng.

Cô dùng sức chống đỡ cái bệ tráng men cứng rắn, ngón tay sắp bóp vào trong bệ cẩm thạch mới có thể đứng vững.

"Lần sau còn dám chọc giận tôi thì tự gánh lấy hậu quả." Quăng ra lời cảnh cáo, Bạch Dạ Kình sâu xa liếc nhìn cô, lúc này anh mới mở cửa bước ra ngoài.

Cửa bị đóng lại, sau khi anh rời đi, rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng không nhịn được, vô lực trượt xuống dọc theo bệ tráng men.

Hai cánh tay cô ôm chặt mình, trong hốc mắt có hơi nước oan ức chảy ra, ngực cô rất tức.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai, muốn để người này bắt nạt như năm năm trước, anh để cô sinh con, ngay cả tư cách từ chối mà cô cũng không có.

Năm năm sau, anh lại xông vào cuộc đời cô lần nữa và cô vẫn không hề có sức chống đỡ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi