Lúc đang nghĩ ngợi thì xe đã dừng lại.
Hạ Tình Thần ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài.
Đối diện trước mặt cô là tiểu khu đệ nhất Giang Cảnh.
Xây dựng bên cạnh Lâm Giang, bên trong có các tòa nhà, còn có mấy căn biệt thự xinh đẹp.
Cô biết nơi này, là khu của những người giàu có.
Trước kia cô và Vị Ương từng đi qua nơi này cũng đã từng vào xem, hai người đều lấy việc mua nhà ở đây làm mục tiêu.
Tuy không đến mức muốn mua nhà thật nhưng mà vì có mục tiêu như vậy cho nên cuộc sống có thêm rất nhiều động lực.
“Sao lại tới chỗ này, muốn chào hỏi ai sao?” cô tò mò hỏi vừa cởi dây an toàn ra vừa hỏi anh: “Ở trên tạp chí em đã nhìn thấy nơi này, nghe nói người ở nơi này đều là doanh nhân.”
Nơi này trước kia đối với cô mà nói khó mà thực hiện.
“Xuống trước đi đã.”
Bạch Dạ Kình đi xuống trước, đóng cửa xe lại.
Cô cũng xuống theo.
Lúc này tiểu khu cực kì an tĩnh, ngọn đèn đường mờ ám, bọn họ từ từ lái xe tới đã phá tan chút yên tĩnh đó.
“Không cần đi theo.” Bạch Dạ Kình phân phó Lãnh Phi một tiếng liền nắm tay Hạ Tình Thần đi vào tiểu khu.
Gió lạnh gào rít, thân thể nhỏ nhắn của cô bị vóc dáng cao lớn của anh ôm vào ngực, ngược lại không cảm thấy lạnh nữa.
Đêm nay yên tĩnh như vậy, anh không cần mang khẩu trang, ngẫu nhiên sẽ có người nhìn thấy bọn họ, ngọn đèn lờ mờ như vậy sẽ không ai nhận ra hai người bọn họ.
Hạ Tình Thần nắm tay anh, lòng bàn tay đều cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Đi được vài phút thì cả người đã ấm lên, hai người dừng lại trước một căn biệt thự.
Bạch Dạ Kình quen thuộc mở chìa khóa cổng.
Hạ Tình Thần kinh ngạc đứng đó nhìn đến tấm biển ở bên ngoài cửa, trên đó có khắc chữ Tinh Thần.
Đây là...
“Vào xem một chút đi.”
Bạch Dạ Kình ở bên trong gọi cô.
Cô thu hồi nghi hoặc từ từ đi vào.
Đây là một căn biệt thự không tính là lớn, tổng cộng hai tầng được trang khí đầy đủ, dựa theo phong cách của anh, bên trong nội thất cũng cực kì đầy đủ.
“Anh chuẩn bị từ lúc nào?” Cô kinh ngạc nhìn anh.
Anh chỉ nói: “Phòng ngủ chính ở trên lâu, lên xem đi.”
Hạ Tinh Thần đi theo anh lên lầu.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn, ga giường mềm mại thoải mái, không phải màu đen trắng như phủ Tống thống mà là họa tiết cô thích.
Bạch Dạ Kình nằm xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nằm xuống thử xem, nhìn độ mềm này, nếu không thích thì đổi lại.”
Cô nghe lời nằm xuống, vừa nằm cạnh bên người anh.
Đầu hơi nghiêng qua, nhìn vào mắt anh, một lúc sau cứ nhìn anh như vậy mà không nói gì.
“Thoải mái sao?” Anh vỗ vỗ đệm.
“Ừ.” Hàng lông mi dài của cô chớp chớp.
“Hoàn cảnh nơi này có thích không?”
“Cực kì thích.” Cô là một người dễ thỏa mãn, nơi nào có anh thì cái gì cũng tốt.
Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy eo cô, kéo cả người cô nằm lên người mình, bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô: “Sau này nơi này là nhà của chúng ta, em có ý kiến gì không?”
Trong mắt cô rung động lắc đầu: “Đều tốt, anh cứ quyết là được.”
Nhà là cái gì? Có anh ở đó, có con ở đó, có ở đâu thì đều là nhà hết.
Chỉ là…
“Vì sao đột nhiên muốn mua nhà?”
Bạch Dạ Kình dịch người, dựa vào đầu giường, để cho chân cô dạng qua hông mình, một tay đỡ eo cô một tay gác ra sau đầu.
“Có lẽ sắp không ở lại phủ Tống thống nữa.”
Cô không hiểu nhìn anh.
Ngón tay anh cuốn tóc cô lên thưởng thức, ánh mắt nhìn vào nơi nào đó: “Cuộc sống kia anh đã quá ngấy rồi, cho nên...”
Nói đến đây anh ngửa mắt nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói: “Trước khi có kết quả buộc tội, anh sẽ xin từ giả.”
Cô bị kìm chặt.
Ngón tay đặt đầu vai anh vì chấn kinh mà không nhúc nhích nổi.
Như thế nào cô cũng không nghĩ tới anh đột nhiên đề xuất từ giả.
Đây là chuyện lớn, dù là Bạch gia hay là chính đảng sau lưng anh.
Thương giới, thậm chí với nước S mà nói đều là chuyện lớn.
Anh quyết định như thế chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi sóng gió phong ba.
“Vì sao lại làm như vậy?” Đôi môi cô giật giật, lúng ta lúng túng hỏi.
Ngược lại anh cực kỳ bình thản: “Lấy đâu ra nhiều cái vì sao như thế?”
Hạ Tinh Thần ngồi thằng lên, bình tĩnh nhìn anh: “Là vì em gây thêm phiền toái cho anh sao? Em biết, vị trí hiện tại này là chí hướng bao năm qua của anh, nếu cứ buông tha giữa chừng như thế, em...”
Cô càng nói càng cảm thấy khổ sở, càng thêm áy náy.
Ngón tay đặt ở đầu vai anh càng nắm chặt.
“Nghĩ linh tinh cái gì vậy?” Bạch Dạ Kình nâng cằm cô cắt ngang lời cô, không cho phép cô nghĩ linh tinh.
Hạ Tình Thần hít mũi, hai tay buộc chặt ôm lấy cổ anh, cằm đặt lên vai anh.
Sắc mặt anh có chút bất đắc dĩ, lại có phần cưng chiều, cánh tay kia ôm chặt cô vào lòng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Vị trí Tống thống này tuy vẫn là chí hướng của anh nhưng hơn một nửa là vì chú hai.
Hiện tại tất cả đã xong, anh chỉ muốn sống thoải mái như một người bình thường, mang theo em và Đại Bạch mà thôi.”
“Em muốn đi bờ biển mở quán café, hoàn toàn có thể.” Anh nói đến đây, ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, từ từ vuốt ve chiếc nhẫn trên đó: “Nhưng mà ba mẹ và người nhà đều ở đây, cho nên thường xuyên phải quay về.
Căn nhà này xem như nhà của chúng ta ở nơi này.”
Nghe anh nói chuyện, bàn tay lại bị anh nắm lấy,hốc mắt cô đỏ lên, không tự giác mà ửng tầng hơi nước.
Lồng ngực phập phồng rung động liên hồi.
Cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.
Cô là một cô gái bình thường, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ nhân nhượng vì cô.
Anh đứng vị trí chói mắt, bao nhiêu người muốn cũng không được, vốn nên có nhiều thành tựu hơn nữa.
“Anh đã nghĩ kỹ rồi sao?” ngón tay cô nắm chặt tay anh, hỏi lại lần nữa: “Từ giả xong thật sự sẽ không hối hận sao?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Anh trở thành hai bàn tay trắng, sau này phải bắt đầu lần nữa, em có còn theo anh hay không?”
Hạ Tinh Thần chấn động: “Anh ở đâu em ở chỗ đó.”
Dứt lời không đợi anh phản ứng lại liền nghiêng người hôn anh, anh giật mình, đáy mắt đầy ý cười.
Đôi môi của cô mềm mại ấm áp, lúc hôn môi càng triền miên, ôn nhu.
Bạch Dạ Kình mặc cho cô hôn anh, nhưng mà anh vẫn không có kiên nhẫn, không đợi được cô liền trực tiếp dành quyền chủ động hôn ngược lại cô.
Cánh tay buộc chặt, như muốn khảm cô vào người mình vậy..