TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



Bạch Minh Diệp mang giày cao gót, bị kéo đến loạng choạng một bước, nhờ bám vào thân xe cô mới khó khăn đứng vững được.
Lục tung đồ anh là cô không đúng trước, nhưng mà...
“Tôi không cố ý lục đồ anh, nhưng mà… tôi tưởng là trước giờ anh cũng đâu phải là người hẹp hòi như vậy.” Thực ra trước kia, đừng nói là ví tiền, thứ gì anh cũng cho phép cô lục.

Nhưng mà cô biết, hôm nay đương nhiên đã không còn như trước kia nữa…
Bạch Minh Diệp nhìn anh một cách dò xét, lại nhìn ví tiền được bảo vệ một cách gắt gao mà ném vào trong xe, nói: “Hay là… anh đang lo lắng vì vừa rồi tôi thấy tấm hình kia?”
Dạ Việt sửng sốt, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một giây.
Một giây sau, anh châm chọc nhìn cô, tựa như cảm thấy lời nói của cô thật buồn cười.
“Em sẽ không tự mình đa tình cho rằng người trong tấm hình vừa rồi là em chứ?”
Bị một câu chọc thủng ý nghĩ, Bạch Minh Diệp hơi lúng túng.
Bởi vì mong đợi nên trái tim hơi nâng cao lên.
Nhưng sau đó…
Lời nói của người đàn ông đã khiến tim cô rơi xuống lại…
“Đó là hình của Nạp Lan.


Muốn xem không?” Dạ Việt nói, cầm điều khiển mở khóa xe, hất cằm một cách kiêu ngạo: “Tự cầm xem đi.”
Bạch Minh Diệp hít sâu một hơi.
Trước ánh mắt châm chọc của người đàn ông, cô cũng cảm thấy dáng vẻ tự mình đa tình của mình rất buồn cười.
Hiện tại, Dạ Việt đối với cô đã không còn như quá khứ nữa, thế mà cô vẫn mang theo sự mong đợi không nên có…
Sao có thể không bị anh châm chọc chứ?
“Không cần.” Bạch Minh Diệp bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười lão luyện, ngón tay dài mềm mại vén tóc ra sau tai, khôi phục lại dáng vẻ ưu nhã không có sơ hở ban đầu: “Chỉ cần không phải hình tôi là được.

Đối với tôi mà nói, có phải là Nạp Lan hay không đều không quan trọng.”
Dạ Việt bỗng chốc hiểu ra ý cô.
Thì ra là vậy!
Vừa rồi cô để ý tấm hình kia như vậy chỉ là vì lo lắng anh vẫn nhớ mãi không quên cô sao?
Anh cụp mắt nhìn cô một cách lạnh lùng, sự thù hằn dưới đáy mắt càng dày đặc hơn, sau đó biến thành sự chán ghét.

Anh không nói gì cả, mở cửa ghế lái ra, hờ hững ngồi lên.

Sau đó, anh hạ cửa kính xe xuống, ném một hộp thuốc từ trong xe ra, trúng người Bạch Minh Diệp.
Một góc hộp giấy cứng xẹt qua cổ cô.

Cô không tránh, trên da thịt trắng nõn lập tức bị rạch ra một vết máu thật dài.
Hộp thuốc rơi xuống, cô hơi ngẩn người một giây, sau đó theo bản năng mà đón lấy.
Ánh mắt cô nhìn qua, hai chữ ‘ngừa thai’ bất ngờ lọt vào trong mắt cô.

Hô hấp của cô nghẹn lại, ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Vừa rồi anh đột nhiên xoay người rời đi là để mua hộp thuốc này sao?
Anh suy nghĩ rất chu đáo…
Người đàn ông khởi động xe, mặt cương nghị lạnh lùng: “Ý của tôi là gì, không cần tôi nói nhất định em cũng hiểu rõ.”
Giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ, cô chỉ cảm thấy còn lạnh hơn so với trời đông giá rét.

Quả thực là lạnh đến thấu xương…
“Cảm ơn anh đã suy nghĩ chu đáo như vậy.” Bạch Minh Diệp không nhìn anh, động tác lưu loát mở hộp thuốc ra, lấy ra hai viên thuốc, ngay cả nước cũng không cần, cứ như vậy mà nuốt xuống.
Cô cho là mình có thể rất bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng cảm xúc rối loạn của cô.
Thế nhưng ở trong mắt Dạ Việt, dáng vẻ của cô vừa kiên quyết lại lưu loát.
Không có chút buồn lòng, lại càng không có chút do dự…
Điều này làm cho anh cảm thấy lồng ngực như bị đánh mạnh một quyền, vô cùng đau đớn khó chịu.
Anh vốn cho rằng hành động của anh vô liêm sỉ như vậy, ít nhất cô cũng ầm ĩ với anh.

Với tính tình của cô trước kia, cô nhất định sẽ hung hăng ném lại hộp thuốc vào mặt anh.
Nhưng mà…
Cô lại không làm vậy.
Cho dù cô thật sự ầm ĩ với anh, anh cũng không cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy.
Anh lại quên mất, Bạch Minh Diệp bây giờ đã không còn giống như Bạch Minh Diệp trước kia từ lâu rồi…
Chung quy là anh vẫn chưa đủ tỉnh táo.
Trong lòng thoáng qua chút ngượng ngùng, Dạ Việt chợt cảm thấy bất lực lại tẻ nhạt, chân dùng sức, xe bỗng chốc bay đi như một viên đạn.
Âm thanh khởi động xe dọa cho những người xung quanh đều né ra xa.

Tốc độ xe khiến những xe khác cả kinh, suýt chút nữa đã quẹo tay lái đụng vào tường.
“Ai thế này! Không muốn sống nữa à?”
Có tài xế nhô đầu ra mắng chửi, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt rét lạnh của người đàn ông ngồi trong xe thì lập tức bị dọa đến nuốt hết những lời còn lại xuống.
Người đàn ông này…
Mặc dù rất ưa nhìn, nhưng khí thế kinh người kia, vừa nhìn liền biết không phải người dễ chọc vào!
Anh xụ mặt, dáng vẻ lạnh lùng giống như quỷ sa tăng đến từ địa ngục vậy.

Dường như bất kỳ lúc nào anh cũng có thể móc súng ra lấy mạng người ta.
“Cô gái à, người đàn ông này trông không phải người lương thiện gì, sao cô lại quen với người như vậy thế?” Người phụ trách thu tiền bãi đậu xe không biết đứng đó từ lúc nào.

Nhìn chiếc xe chạy đi như bay kia, anh ta lại nhìn Bạch Minh Diệp vẫn đang cầm hộp thuốc ngừa thai trong tay bằng ánh mắt đồng tình: “Chậc chậc, loại đàn ông không chịu trách nhiệm như thế này, tôi thấy cô nên mau chóng chia tay với anh ta đi.


Trên cổ cô không sao chứ?”
Bạch Minh Diệp phục hồi tinh thần, sờ cổ mình, ngón tay dính chút máu.
Bị thương rồi.
Thế nhưng cô giống như bị đau đến chết lặng, không hề có cảm giác.
Cô lắc đầu: “Không sao.”
Đối với cô mà nói, vết thương nhỏ này thì có là gì đâu?
“Loại đàn ông này không nên dính vào đâu! Vừa nhìn là biết sẽ bạo lực gia đình! Một cô gái xinh đẹp như cô, đừng có để bị loại đàn ông hung dữ này huỷ hoại.” Đối phương vẫn nói một cách thấm thía, tận tình khuyên cô.
Bạo lực gia đình?
Hai người bọn họ, ngay cả gia đình còn không có, lấy đâu ra bạo lực gia đình?
Bạch Minh Diệp chua xót nghĩ.
Dạ Việt quả thật không phải là một người tốt, nhưng mà… cô cũng đâu phải người hiền lành gì đâu? Hai người chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Bạch Minh Diệp không nghe đối phương nói nữa, chỉ khẽ gật đầu một cách lễ phép, ném hộp thuốc còn dư lại vào thùng rác, chuẩn bị đi vào bệnh viện.
“Chị Minh Diệp.”
Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Bạch Minh Diệp quay đầu, thấy Hạ Tinh Thần xách giỏ trái cây, ôm bó hoa đi đến.
Bạch Minh Diệp gần như là lập tức thu hồi khói mù trong tim, xách giỏ trái cây trong tay Hạ Tinh Thần, giúp cô giảm bớt sức nặng, cố làm vẻ ung dung mà nở nụ cười: “Chị cũng vừa chuẩn bị đi mua hoa đây, nếu em đã mua đủ rồi thì chị không cần chuẩn bị nữa.”
Ánh mắt Hạ Tinh Thần nhìn cô một cách sâu kín, yên lặng đưa chai nước vừa mới mua qua cho cô ấy: “Chị uống ngụm nước đi.”
Động tác của Bạch Minh Diệp hơi ngừng lại.
Đối với cô mà nói, vết thương nhỏ này thì có là gì đâu?
Cô ấy nhìn chai nước kia, lại nhìn Hạ Tinh Thần.
“Đến rất lâu rồi à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi