TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



Vào lúc này, một que pháo đã cháy hết, cô giật mình nhìn cái que đã cháy đen kia, ánh mắt từ từ di chuyển, rơi vào trên khuôn mặt đầy tình cảm của anh.

Cô khẽ nói: “Em là người thứ ba, người thứ ba đáng xấu hổ, sợ rằng ngay cả ba mẹ em cũng sẽ phỉ nhổ em.”
Phó Dật Trần nghe cô nói về mình như vậy, trái tim như xoắn lại.
Anh vô thức bắt lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nâng niu đôi tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình.

Khi anh vừa định nói, anh đang làm thủ tục ly dị, thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người tới là mẹ Trì.
Vừa nhìn thấy bọn họ đang nắm tay nhau, sắc mặt của bà trở nên thay đổi.
Trì Vị Ương cũng bị hù dọa, cô cả kinh lập tức rút tay về.

Chột dạ đến nỗi ánh mắt không biết nên nhìn sang đâu.
Bởi vì đứa bé này, mà ba mẹ đã rất thất vọng với cô.

Bây giờ, trong hoàn cảnh ba mẹ đều biết Phó Dật Trần đã kết hôn, mà cô vẫn giữ mối quan hệ không minh bạch với anh, thật khó có thể tưởng tượng, ba mẹ sẽ nghĩ thế nào về mình.
Mẹ Trì nói: “Hàng xóm nói là nhìn thấy hai đứa đi lên sân thượng, cho nên mẹ lên xem thế nào.”

Bà cố làm bộ như không thấy một màn vừa nãy, ánh mắt chuyển về phía Phó Dật Trần, nói: “Dật Trần, cháu nhanh đi về đi.

Ba cháu vừa gọi điện thoại tới, nói là vợ cháu dẫn theo con của cháu về nhà đấy.”
Dường như mẹ Trì sợ con gái mình u mê không tỉnh, nên cố ý nhấn mạnh hai chữ vợ cháu.
Quả nhiên là sắc mặt của Trì Vị Ương trở nên trắng bệch.

Cô vô thức lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với anh, sau đó, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, cô hoảng hốt cởi áo khoác và khăn quàng ra, qua loa nhét vào trong ngực của anh.
Cô không nói gì, xoay người muốn xuống tầng.
Nhưng mà, còn chưa đi được một bước, thì đã bị Phó Dật Trần ở sau lưng giữ lại.
Trì Vị Ương dùng lực: “Anh buông tay ra.”
“Trở về cùng anh.” Phó Dật Trần khẩn cầu nhìn cô: “Vị Ương, đi đến nhà anh ăn cơm tối đi.”
Mắt của Trì Vị Ương đã đỏ hoe, oán hận nhìn anh.

Anh có ý gì? Rõ ràng là vợ tới, còn bắt cô đi qua đó, cô lấy thân phận gì để qua đó? Người thứ ba sao? Anh có nghĩ cho cô không, tình huống khó xử như vậy, anh ta bảo cô phải xử lý như thế nào?
Cô giãy dụa mấy lần, nhưng không tránh được, giận đến nỗi cắn vào tay anh.
Cắn đến nỗi máu chảy ra, mà Phó Dật Trần vẫn quật cường không chịu bỏ ra.

Trì Vị Ương không đành lòng cắn xuống nữa, vừa vô lực lại vừa xót xa nhìn anh: “Rốt cuộc thì anh muốn em phải như thế nào?”
Mẹ Trì cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng đi đến, bảo vệ con gái: “Dật Trần, cháu không thể như vậy được.

Dì biết tình cảm của hai đứa, nhưng mà bây giờ cháu đã là người có vợ, Vị Ương cũng đang mang thai con của người khác, cháu mau buông tay ra, cứ dây dưa tiếp nữa, thì sẽ rất khó coi.”
“Dì, con của Vị Ương...”
“Phó Dật Trần.” Trì Vị Ương khẽ quát lên, ngắt lời của anh.
Nhưng anh vẫn không dừng lại, mà tiếp tục nói: “Là của cháu.”
Mẹ Trì choáng váng tại chỗ, thật sự không dám tin tưởng.
Cuối cùng, Trì Vị Ương vẫn bị Phó Dật Trần kéo đến nhà họ Phó.
Lần này, ba Trì và mẹ Trì đều gật đầu.

Không phải là họ muốn để Vị Ương qua để bức bách cái gì, mà chỉ muốn, hai bên nói rõ mọi chuyện, để cho hai người bọn họ tự chặt đứt mối quan hệ này là được.
Bên kia.
Tô Tố Vân được ba Phó nhiệt tình đón tiếp.
Cô ta ôm Điềm điềm, dạy con: “Điềm Điềm, đây là ông nội.”

Điềm Điềm còn nhỏ, nên chưa thể hiểu được gì, bé chỉ giương cái miệng nhỏ nhắn oa oa mấy tiếng, nhưng đã chọc cho ba Phó phụ vui vẻ.

Ông đưa tay ra ôm cháu, vẻ mặt rất hài lòng.
Vừa bế ông vừa lải nhải với vợ mình đang có sắc mặt không tốt đứng ở bên cạnh: “Bà mau nhìn xem.

Có phải là đứa bé này giống với Dật Trần khi còn bé hay không, nhìn còn đáng yêu hơn cả Dật Trần khi còn bé ấy chứ.

Ôi chu choa, nhìn đáng yêu chưa kìa.”
Lai Phượng Nghi biết đứa bé này không phải là con của Dật Trần, bà luôn canh cánh trong lòng chuyện Tô Tố Vân sinh con cho đàn ông khác, nên không thể bày ra sắc mặt tốt được.
Hơn nữa, hôm nay Tô Tố Vân còn ôm đứa nhỏ này đến, nói là cháu gái của nhà họ Phó bọn họ, nên trong lòng bà càng không sảng khoái, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không thể vừa mắt hai mẹ con này được.

Dật Trần nhà bọn họ, sao có thể hồ đồ như vậy được.
Nghe chồng mình nói như vậy, bà tức giận chỉ đáp một câu: “Giống cái gì mà giống, có thể giống Dật Trần nhà mình thì mới kỳ quái đó.”
Sắc mặt của Tô Tố Vân có hơi khó chịu, trong lòng cũng lộp bộp mấy tiếng, không biết Phó Dật Trần đã nói chuyện của đứa bé cho hai trưởng bối nghe chưa.
Cô ta quay sang nhìn sắc mặt của ba Phó, sau đó mới an tâm, chắc chắn là anh không nhiều lời rồi.
“Bà nói vớ vẩn gì đấy, con của Dật Trần nhà chúng ta, không giống Dật Trần, thì còn giống ai?” ba Phó phụ hứng oán trách vợ mình.
“Giống ai thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết, khẳng định là không giống với Dật Trần nhà chúng ta.”
“Bệnh thần kinh.”
Ba Phó không thèm phản ứng với bà nữa, chỉ coi vợ mình đang tới thời kỳ mãn kinh, lại cúi đầu trêu chọc đứa bé.
Tô Tố Vân ngồi ở đó, có chút lúng túng.

Cô ta liền lấy từng món quà mà mình đã mang tới ra, đều được mua theo sở thích của hai vị gia trưởng.
“Ba mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên con ra mắt ba mẹ, con xin lỗi vì đã không làm đúng trách nhiệm của con dâu.

Con vẫn luôn yêu cầu Dật Trần đưa con về nhà để gặp ba mẹ, nhưng mà, anh ấy luôn bận rộn nhiều việc, bận quá nên không có thời gian về.” Tô Tố Vân lấy lòng nói.

Rồi đứng dậy, tự nhiên vào trong phòng bếp rót hai ly trà, rất cung kính đưa cho hai vị trưởng bối.
Sắc mặt của Lai Phượng Nghi vốn đang không tốt, nhưng mà, bà không thể ra tay đánh vào khuôn mặt đang tươi cười này được.

Huống chi, vị luật sư Tô đã giúp đỡ Dật Trần vào thời điểm mấu chốt nhất, dù thế nào thì cũng được coi là ân nhân của nhà họ Phó bọn họ, cho nên, cũng không thể luôn bày sắc mặt với người ta được.
Bà nhận lấy ly trà, uống một ngụm.


Rồi mới nói: “Luật sư Tô, cô ngồi xuống đi.

Cô là khách, chúng ta mới là chủ nhà, không thể để cô bận rộn như vậy được.”
Câu đầu tiên là luật sư Tô.

Câu sau lại là khách và chủ nhà.

Lời này, sao mà Tô Tố Vân nghe không hiểu.
Cô ta chậm rãi ngồi xuống, dò xét nhìn về phía Lai Phượng Nghi, khi đối diện với tầm mắt của đối phương, cô ta duyên dáng cười, nói: “Mẹ đừng khách khí như vậy, mẹ cứ gọi con là Tố Vân đi.”
Lai Phương Nghi gật đầu, liếc nhìn thời gian, lẩm bẩm nói: “Sao Dật Trần còn chưa trở về?”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Tố Vân thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: “Nhất định là Dật Trần trở về, để con đi mở cửa.”
Lai Phượng Nghi cũng đứng dậy theo.
Ba Phó vẫn còn đang mải chơi đùa với cháu, nên không quản chuyện của bọn họ.
Tô Tố Vân mừng rỡ chạy tới, kéo cửa ra, thấy Phó Dật Trần dắt người trở về, thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Người cũng đồng thời khựng lại.
Cô ta cảm thấy mình đã trở về kịp thời, chỉ rời khỏi anh nửa ngày mà thôi.

Nhưng mà, thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, chỉ là nửa ngày, mà hai người bọn họ lại...
“Phó Dật Trần, anh buông em ra.” Đối diện với Tô Tố Vân, Trì Vị Ương cảm thấy mình như không có đất dung thân.
Cô càng không muốn để hai ông bà nhà họ Phó biết cô là người thứ ba xen giữa hai người bọn họ.

Điều này sẽ làm cho cô không thể ngẩng đầu lên trước mặt hai vị trưởng bối được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi