TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



Thật ra thì mỗi một câu nói của Tô Tố Vân đều chọt trúng vào những canh cánh trong lòng của Trì Vị Ương.
Nhưng mà, tình hình bây giờ, dường như không phải là lúc để so đo với những thứ đó.

Bởi vì, câu nói sau cùng kia của cô ta, đã khiến cho hai vị trưởng bối của nhà họ Phó đều kinh hãi.
Bọn họ không ngờ, đứa bé trong bụng của Trì Vị Ương, lại là cháu nhà mình.
Tô Tố Vân vừa đi khỏi, thì ba mẹ Phó vội vàng “mời” Trì Vị Ương vào cửa.

Lai Phượng Nghi lôi cô ngồi xuống ở trên ghế salon, luôn kéo cô: “Không phải hôm qua cháu mới nói là mình đã kết hôn rồi sao?”
Trì Vị Ương có phần lúng túng, cúi đầu không biết nên giải thích thế nào.
Lai Phượng Nghi hiểu tâm tư của cô, lại thấy trên ngón tay của cô trơ trụi, không có nhẫn, trong lòng càng thêm xác định.

Bà ta chỉ cười híp mắt nói: “Chờ trở lại rồi Dật Trần nhà chúng ta sẽ đi mua một chiếc nhẫn cho con.

Tay con đẹp như thế này, phải mua chiếc nhẫn kim cương lớn mới được.”
Bà nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía con trai đang đứng ở sau ghế sa lon nhìn hai người bọn họ, nói: “Mẹ cảnh cáo con đấy nhé, báo ân là báo ân, con nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện kia cho thật tốt đi, rồi mau mau cầu hôn với Vị Ương của chúng ta, bằng không, đừng nói là nhà cô chú Trì không tha cho con, mà ngay cả mẹ và ba con cũng sẽ không tha cho con đâu.”
“Con sẽ giải quyết tốt.” Lời này, rõ ràng là đáp lại trưởng bối, nhưng mà, anh lại vừa nhìn Trì Vị Ương vừa nói.
Giống như là trịnh trọng bảo đảm.

Hai vị trưởng bối bên cạnh cảm thấy hài lòng, nhưng mà, Trì Vị Ương lại cảm thấy xấu hổ không dứt, mặt cũng đỏ lên.
Hơn nữa, anh còn chưa li dị, nút thắt trong trái tim cô còn chưa hoàn toàn cởi bỏ, bây giờ lại nói kết hôn, đúng là quá nhanh đi.
“Vị Ương à, con gầy quá.

Có phải là con không ăn được gì hay không?” Lai Phượng Nghi lại lải nhải.
“Mấy tháng trước, cháu nôn rất nhiều, ăn cái gì là nôn cái đó.

Cho nên, không thể mập ra, ngược lại còn gầy đi mất mấy cân.”
Lời này là nói với Lai Phượng Nghi, nhưng mà, Phó Dật Trần đứng ở bên cạnh, nghe mà đau lòng không thôi.

Nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, anh vừa đau lòng lại vừa ảo não.
Lai Phượng Nghi lại mắng Phó Dật Trần.
Phó Dật Trần đành phải giơ tay đầu hàng.
Ba Phó ở bên cạnh cũng đi theo dạy dỗ mấy câu, nhìn dáng vẻ anh bị mắng đến đần cả người, Trì Vị Ương cảm thấy tâm tình của mình rất sung sướng, cô quay mặt sang một bên, không ngừng cười trộm.
Nhìn nụ cười kia, những sợi dây căng thẳng trong lòng Phó Dật Trần, lập tức được buông lỏng.

Hốc mắt hơi nóng lên.

Đây là nụ cười thứ hai của cô mà anh nhìn thấy trong ngày hôm nay, nhưng mà, nói lại không giống với nụ cười ở trên sân thượng vừa nãy.
Nụ cười đó, quá bi thương, khiến cho anh cảm thấy đau.

Nhưng mà bây giờ...
Nụ cười này lại rực rỡ, phát ra từ nội tâm.
“Ba, mẹ, ba mẹ đừng giáo huấn con nữa.

Đến giờ này rồi, có phải là lúc chuẩn bị cơm tối rồi hay không?” Anh ta luôn bị giáo huấn ở trước mặt cô, nói gì thì nói, cũng là một chuyện vô cùng mất mặt.

Anh cúi đầu nhìn cô, lại mở miệng, giọng nói đã mềm mại hơn rất nhiều: “Chúng ta đi vào trong phòng ngồi đi.”
Ánh mắt kia dịu dàng đến nỗi như là có thể vắt ra nước.
Tim của cô đập loạn mấy nhịp, chỉ cảm thấy mình khó mà khắc chế được,lại đắm chìm vào trong ánh mắt ấy.
Hai vị trưởng bối cười lớn ha ha, Lai Phượng Nghi trêu ghẹo nói: “Dạ dạ dạ, là ba mẹ chúng ta không hiểu chuyện, đã làm trễ nải thời gian của các con.”
“...” Trì Vị Ương nghe vậy mà mặt đỏ rần.

Càng ngồi yên ở trên ghế sa lon, không dám động đậy.

Lai Phượng Nghi nói: “Đi đi, chắc là đã lâu rồi hai con không vui vẻ nói chuyện với nhau.”
Phó Dật Trần bình tĩnh nhìn Trì Vị Ương.

Bàn tay, đưa ra trước mặt cô.

Trì Vị Ương giật mình nhìn đường vân trong lòng bàn tay anh, tay đặt bên người siết chặt lại.
Chỉ nghe Lai Phượng Nghi ghé ở bên tai cô, nhẹ giọng mở miệng: “Cháu đi vào cùng Dật Trần đi.

Chiếc khăn quàng mà năm đó Dật Trần mua cho cháu, ở ngay trong phòng đấy.”
Sau khi Trì Vị Ương nghe xong, thì trái tim khẽ run run.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh lần nữa, ánh mắt tràn đầy tình cảm mà ngay cả cô cũng không phát giác.

Tay, chậm rãi đặt vào trong lòng bàn tay của anh, sau đó, được tay anh nắm lại.
Anh dùng lực nắm lấy, như là sợ, chỉ cần hơi buông lỏng ra, thì sẽ không thể nắm lấy cô lần nữa vậy.

Cái nắm tay này khiến cô cảm thấy đau đớn, nhưng mà, cô cũng không giãy giụa.
Hai người đi vào phòng của anh, cửa vừa mới đóng lại, Phó Dật Trần đã đột nhiên xoay người lại, áp cô ở trên cánh cửa sau lưng.
Trì Vị Ương không ngờ rằng anh lại đột nhiên có hành động như vậy, cô hơi bị kinh động.

Giương mắt, đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh, đôi mắt dần ướt át, lông mi rung động, rủ xuống, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Bên tai.
Có thể nghe được tiếng thở dốc vì kích động của anh.
Một tay của anh chống ở nền cửa màu xanh phía sau lưng cô, một tay thì đặt ở hông của cô.

Lòng bàn tay của anh nóng bỏng, hơi nóng kia như có thể xuyên thấu qua lớp áo của cô, xâm nhập vào da thịt của cô, rồi chui vào chỗ sâu nhất trong lòng cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên, nhưng mơ hồ cảm thấy hô hấp của anh càng ngày càng gần mình, càng ngày càng gần...
Đôi tay đã rũ xuống, nắm thật chặt.

Trái tim, khẩn trương như lúc nào cũng có thể nhảy ra vậy.
Cô biết anh muốn làm cái gì.
Thật ra thì đây cũng không phải là nụ hôn đầu của bọn họ, chỉ là, mỗi một lần trước đây, bao gồm cả cái đêm đã làm cho cô mang thai đó, bọn họ đều ở trong trạng thái không tỉnh táo.

Hai người đều uống say, dựa vào hơi cồn mà làm bất cứ chuyện gì, vừa không biết dè đặt cũng quên mất xấu hổ.
Thậm chí, là mơ mơ màng màng, rất nhiều chi tiết đều cảm thấy mơ hồ.

“Rốt cuộc thì bây giờ anh có cảm giác gì với em?” Rốt cuộc thì Trì Vị Ương cũng tìm về được âm thanh của mình.

Bởi vì cách quá gần, mà cô chỉ cảm thấy hơi nóng khiến cho cô miệng đắng lưỡi khô.

Lưỡi của cô, khẽ liếm liếm môi dưới, lông mi khẽ nâng lên, hiện ra đôi mắt ướt át hơi chút mê say nhìn anh: “Giống như luật sư Tô nói? Là trách nhiệm, hay là chỉ là nhu cầu sinh lý?”
Cô không có lòng tin với mình.
Cũng thiếu đi lòng tin vì đã cách xa nhau nhiều năm như vậy.
Ánh mắt của Phó Dật Trần càng sâu hơn, bình tĩnh nhìn cô.

Hô hấp nặng nề, toàn bộ đều phả trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vị Ương, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội, để chúng ta cùng tìm hiểu đáp án này.

Em hãy từ từ cảm thụ câu trả lời này, so với những điều anh bảo đảm, thì anh càng muốn em nhìn thấy thực tế hơn.”
Cô im lặng.
Chỉ khẽ cắn môi, rồi mờ mịt nhìn anh.

Dường như đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của anh.
Phó Dật Trần không chịu được cám dỗ hành hạ như vậy nữa, cúi đầu nhích tới gần.

Cô giật mình tỉnh lại, lông mi run rẩy, vô thức lùi về phía sau, thân thể mảnh chạm vào cánh cửa phía sau, lần này, không thể lui được nữa.
Thế nhưng, anh không nghĩ cứ bỏ qua cho cô như vậy.

Môi mỏng áp vào gần cô, rồi quả quyết dán lên.
Hai đôi môi dán vào nhau, nhiệt độ và nhiệt độ hóa quyện với nhau, giây lát kia, giống như có dòng điện lướt qua vậy, khiến cả hai đều kinh hãi.
Hô hấp của cô như ngừng lại, tựa người vào trên cánh cửa, thân thể như hóa đá vậy.

Lông mi, lại run rẩy dữ dội.
Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, không biết có nên dè đặt cự tuyệt anh không..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi