Xe từ từ đi về phía tổ chức buổi lễ.
Đoàn xe từ từ đi, ngoại trừ đám vệ sĩ được võ trang thì khắp nơi còn có phóng viên đưa tin tức.
Rầm rộ như vậy ngày thường chưa bao giờ gặp qua.
Đường phố, dân chúng nhao nhao ra xem, muốn nhìn phong thái chuẩn mực của hai nhân vật chính.
Hiện tại trên mạng internet đã công khai rốt cuộc nhân vật chính là ai, cô có thể tưởng tượng ra weibo hiện tại của cô rầm rộ thế nào, chỉ sợ đều là câu mắng “lẳng lơ”.
Ngay lúc vừa nãy chị Minh Diệp đã gọi cho cô hai cuộc điện thoại, còn có mẹ cô là Thẩn Mẫn và Vị Ương, mấy cuộc điện thoại kia cô đều không nghe máy.
Không biết nên giải thích như thế nào.
Dư Trạch Nam và Hạ Tinh Thần ngồi sóng vai ở ghế sau, xe từ từ tới gần hiện trường tổ chức đính hôn.
“Em đừng không vui như vậy, chỉ là đính hôn thôi mà, sau này hối hôn là được rồi.” Dư Trạch Nam dùng bả vai đụng vào cô hai cái, nói chuyện với cô.
Anh ta thật rộng lượng.
Hạ Tinh Thần bĩu môi: “Ai cũng có thể rộng rãi như anh à?”
Hiện tại có thể tưởng tượng được nếu Bạch Dạ Kình biết hôm nay cô và Dư Trạch Nam đính hôn sẽ tức giận thành bộ dạng nào.
Hiện tại nhân dân cả nước đều biết rõ, nghĩ đến đây, nhất định anh cũng nghe được.
Chỉ là không biết hiện tại anh ở nước ngoài hay là về nước rồi.
“Ha ha, thật ra gả cho tôi cũng không tệ lắm đâu.” Dư Trạch Nam vừa nói vừa sửa lại chiếc nơ trên cổ mình, nghiêng người cười tít mắt với cô: “Hôm nay có phải cậu chủ như tôi đặc biệt đẹp trai hay không? Gả cho tôi, em sẽ không thiệt thòi.”
Hạ Tinh Thần biết, anh ta cố ý nói thế để cho cô thả lỏng một chút.
Cô nể tình nhếch môi: “Ừ, cực kì đẹp trai, đẹp trai nhất thế giới này đã được chưa?”
“Cắt, cho qua đi.” Anh ta nhăn mặt nhăn mũi: “Em đừng ỉu xìu như vậy nữa, lúc sau đến tiệc đính hôn, tôi sẽ nghĩ cách trốn đi có được không?”
Hạ Tinh Thần cười khổ, vẫn không hề có bộ dạng tức giận: “Anh thoát được sao? Không phải chính anh đã nói cả người anh đều mọc nấm rồi sao?”
Dư Trạch Nam còn chưa nói thì di động của Hạ Tinh Thần vang lên.
Cô theo bản năng không muốn nghe nhưng mà nhìn vào màn hình, là điện thoại của Phó Dật Trần gọi tới.
Trái tim lập tức nhấc lên, cô không hề do dự bắt máy.
“Bác sĩ Phó.”
“Cô có thể yên tâm rồi, bệnh của ông hai hiện tại đã ổn định, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”
Hạ Tinh Thần thở phào ra nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh.”
Ba chữ này vô cùng yếu ớt.
Hòn đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, cả người sắp không chịu được nữa rồi.
“Vừa nãy tôi có xem tin tức, Vị Ương có nhờ tôi hỏi cô một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nói ra thì dài lắm.” Hạ Tinh Thần không còn sức lực nữa, chỉ nói: “Bác sĩ Phó, ba tôi giao cho anh, tôi cúp máy trước.”
Dứt lời Hạ Tinh Thần đặt di động sang bên cạnh, đầu tựa trên vai Dư Trạch Nam, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...
Mùi hương xông vào mũi, cả người Dư Trạch Nam cứng đờ, hô hấp nặng hơn.
Anh ta nheo mắt lại vụng trộm dò xét cô, nhưng lại nhanh chóng rút trở về, vội ho một tiếng: “Tối qua em không ngủ sao? Sẽ không phải biết hôm nay đính hôn với tôi mà vui mừng tới mức không ngủ được đấy chứ?”
“...” Cô cười, âm thanh yếu ớt: “Đừng lắm miệng nữa.”
Tuy cô đã trang điểm rồi nhưng vẫn có thể thấy rõ vành đen dưới mắt.
Dư Trạch Nam nhìn mà đau lòng, cởi áo khoác ra đắp lên vai cô, bọc chặt cô lại: “Mệt thì ngủ một chút đi.”
“Trạch Nam.” Ngón tay Hạ Tinh Thần đột nhiên bắt được tay anh ta, anh ta cúi đầu: “Ừ.”
Âm thanh của cô nhẹ nhàng, phiêu phiêu, như sợi bông bay trong không khí, ngón ngón tay cô lạnh lẽo làm trong lòng anh ta có chút sợ hãi.
Anh ta cúi sát người cô, chỉ nghe thấy cô nói: “Bệnh viện gần đây...”
Nhưng mà chưa nói xong, chỉ nghe thấy lái xe bỗng dưng nói qua bộ đạm: “Phía sau có xe đuổi theo, đoàn xe phía sau tiến lên, xem rốt cuộc là ai thì lập tức báo lại.”
Vâng.
“Người nào?” Dư Trạch Nam quay đầu, lông mày nhíu chặt.
Hạ Tinh Thần chống đỡ thân thể, đứng lên, quỳ trên ghế, nằm sấp nhìn ra sau.
Phía sau là mấy chiếc xe chống đạn.
Tốc độ xe rất nhanh.
Không thèm để ý tới đoàn xe được vũ trang phía trước và truyền thông, lao như bay tới chỗ bọn họ.
Khí thế rất lớn.
Hô hấp Hạ Tinh Thần căng thẳng, gần như cô có thể đoán được là ai.
Cô không nghĩ anh lại về sớm như vậy.
Hiển nhiên Dư Trạch Nam cũng đoán được, lạp tức nói với người phía trước: “Dừng xe, nhanh dừng xe lại.”
“Thật xin lỗi cậu hai, Phó Tổng thống ra lệnh mặc kệ trên đường xảy ra chuyện gì thì xe của chúng ta cũng không thể dừng lại.
Hai vị ngồi cẩn thận, chúng tôi sẽ tăng tốc độ.” Đối phương vừa dứt lời thì chẳng những không dừng xe mà con đạp phanh ga tăng tốc như đang đóng phim đùa giỡn chạy trên đường.
“...” Đầu của Dư Trạch Nam bị đụng phía trước, chửi thề một tiếng, buồn bực đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Hạ Tinh Thần lại lo lắng nhìn ra sau.
Bên này đã có xe chặn đoàn xe phía sau, tình hình giao thông này là tương đối nguy hiểm.
Không nghĩ tới lại xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn.
Quan trọng nhất là...
Đám phóng viên vẫn đang tiếp tục hành trình, nếu loại chuyện ‘cướp dâu’ này bị báo chí viết ra thì có thể nghĩ tới được sóng to gió lớn như thế nào.
Vào lúc này điện thoại của Hạ Tinh Thần rung lên.
Trong không gian chật hẹp như vậy, tiếng chuông kia cực kì đột ngột.
Cô nhìn hai chữ Tiểu Bạch lóe lên màn hình, hô hấp như buộc chặt.
Dư Trạch Nam nhìn cô: “Nếu em không dám nghe thì để tôi nghe hộ em...”
Nhưng mà Dư Trạch Nam còn chưa nói xong thì cô đã ấn máy để vào bên tai.
“Tại góc phía trước Lãnh Phi đã chặn lại, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần xuống xe.”
Căn bản Bạch Dạ Kình không nói một lời dư thừa, giọng điệu âm trầm, mỗi một chữ đều như kìm nén lửa giận.
“Dạ Kình, anh không cần qua, nơi này đều có phóng viên, em không muốn anh lại bị dân chúng hiểu lầm.”
“Món nợ này anh sẽ tính toán thật tốt với em.” Lời của cô bị Bạch Dạ Kình cắt ngang: “Nếu anh là em, hiện tại sẽ lựa chọn im miệng để không chọc giận anh, có thể xem như thêm một tội.”
Hạ Tinh Thần còn muốn nói gì đó nhưng mà nháy mắt tiếp theo Bạch Dạ Kình đã tắt máy rồi.
Cô cầm điện thoại qua muốn gọi lại.
Nhưng mà bàn tay không ổn định.
Sau đó cực kì run rẩy, ngay cả điện thoại cũng nắm không được rồi.
Dư Trạch Nam chỉ cho là cô lo lắng cho nên cảm xúc mới không ổn, nhưng mà càng ngày càng thấy không thích hợp.
“Tinh Thần?”
Anh ta đón lấy điện thoại đang rơi xuống của cô, tay kia nâng cô lên.
Sau đó lại thấy sắc mặt của cô cực kì khó coi, cả người anh ta kinh hãi.
‘Tinh Thần.” Dư Trạch Nam ôm cô, tay kia vỗ vỗ mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Em làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ mà.”.