Qua lời nhắc nhở này, Hạ Tinh Thần ngượng đỏ mặt.
Lúc này mới ý thức được mình vẫn luôn bị anh ôm trên chân trước mặt mọi người, cô cắn môi vội vàng đứng lên.
Ngượng ngùng không dám nhìn mắt anh nữa.
Tim đập vừa loạn vừa nhanh.
Bạch Dạ Kình cũng đứng dậy, không ở lại lâu, vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng lên tiếng: “Bác sĩ Phó, người không thú vị như cậu, vợ cậu chưa nháo loạn muốn ly hôn với cậu.”
Một câu nói truyền vào tai Trì Vị Ương, cô sững sờ, gương mặt nhỏ trắng bệch, tay rủ bên hông không tự giác nắm chặt.
Phó Dật Trần không tiếp lời ngài Tổng thống, ánh mắt phức tạp nhìn Trì Vị Ương.
Nhưng cô ấy đang chìm vào suy nghĩ của mình rất lâu chưa hoàn hồn.
Đến lúc người đi xa rồi, ánh mắt Hạ Tinh Thần đặt trên người Trì Vị Ương, thấy cô ấy vẫn sững sờ, cô vẫy vẫy tay: “Vị Ương, nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ chuyện của cậu và ngài Tổng thống.” Hoàn hồn rồi, cô ấy miễn cưỡng nặn ra nụ cười, không nhịn được cảm thán: “Thật hâm mộ các cậu.”
“Hâm mộ chúng tớ?”
Hạ Tinh Thần mơ hồ: “Chúng tớ có gì mà hâm mộ.”
Trì Vị Ương ôm chăn mỏng trên ghế đằng cho cô ôm, hai người kề vai đi ra ngoài: “Tôi ra nhìn ra, ngài Tổng đối xử với cậu rất đặc biệt.
Cậu đừng nhớ Hứa Nham kia nữa, thích anh ta chi bằng thích vị trước mặt, người ta đối xử với cậu tốt như vậy.
Vừa nãy còn trước mặt Hạ Tinh Không, ái chà, có bao nhiêu mặt mũi.
Sau này cô ta sẽ không dám bắt nạt cậu nữa.”
“Thích anh ấy?” Hạ Tinh Thần trầm ngâm một chút, đắng chát nhìn Trì Vị Ương: “Cậu thật sự cảm thấy tớ có thể không kiêng kỵ gì mà thích anh ấy?”
“Sao không thể? Tuy tớ không nói anh ấy chắc chắn yêu cậu, nhưng, anh ấy đối xử với cậu tốt như thế, chắc chắn là thích cậu rồi.”
“Vậy nếu bây giờ đổi lại cậu biết rõ thích người kia vốn là thiêu thân lao đầu vào lửa, các cậu tuyệt đối không thể ở bên nhau, vậy cậu sẽ không có gì kiêng kỵ mà thích anh ấy sao?” Hạ Tinh Thần không quên cô Tống kia, cũng không quên khoảng cách thân phận giữa cô và Bạch Dạ Kình.
Cô vẫn luôn duy trì lý trí.
Cô vừa hỏi vấn đề này, Trì Vị Ương như bị gì đó ẩn nấp, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng hơn nhiều, cô ấy chỉ nói: “Nếu từ đầu đã định sẵn là không thể bên nhau, tớ chắc chắn sẽ không buông thả bản thân yêu anh ấy.”
Cảm giác không thể nắm chặt tay nhau quá đau, đau đến nỗi khiến đời này cô ấy không dám dễ dàng chạm vào thứ gọi là tình yêu này.
Ngừng lại một chút, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên tia thất vọng: “Nếu thật sự yêu, tớ thà móc trái tim mình ra, quên đi anh ấy.”
Mỗi từ đều thương cảm như thế, nhưng cũng dứt khoát.
Hạ Tinh Thần không nhịn được nhìn cô ấy nhiều hơn, là cô cảm nhận sai ư, sao cảm thấy hình như Vị Ương hôm nay không bình thường.
Trì Vị Ương không ở lại phủ Tổng thống thêm, dặn Hạ Tinh Thần nghỉ ngơi cho khỏe rồi một mình rời khỏi chỗ này.
Phủ Tổng thống rất xa, cũng không cho phép xe bên ngoài vào cho nên ra vào khá bất tiện, cũng may trong phủ có sắp xếp tài xế, cô ấy đợi một lúc, một chiếc xe từ trong phủ chạy ra, dừng lại bên cạnh cô ấy.
Vốn cô ấy nghĩ là tài xế, mỉm cười kéo cửa xe muốn lên, nhưng thấy được người đàn ông ngồi ở ghế lại, nụ cười trên mặt cô ấy lập tức biến mất.
“Lên xe.” Phó Dật Trần hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn.
“Không được.
Tôi muốn rèn luyện cơ thể một chút, tự mình đi là được.” Tần Vị Ương nói hết câu thì bước giày cao gót đi về trước.
Phó Dật Trần nhìn cô ấy một lúc, giày cao gót của cô cao khoảng tám centimet, làm vóc dáng cao gầy của cô ấy càng trở nên thon thả.
Cô ấy đã trưởng thành và cũng thành thục.
So với cô gái ngây thơ non nớt năm năm trước, cô ấy bây giờ đã là một người phụ nữ thật sự.
“Từ đây đi ra ngoài là mười kilomet.
Lên xe.”
Phó Dật Trần thong dong khởi động xe theo cạnh cô ấy.
Trì Vị Ương liếc mắt sang anh ta cười cười: “Bác sĩ phó, anh ân cần như vậy không sợ chị Phó biết được sẽ ghen sao?”
Anh ta nắm chặt tay lái, cứng đờ, mắt thoáng qua tia u sầu.
Nhưng biểu cảm phức tạp đó chỉ thoáng qua, sau đó anh ta trầm tĩnh nói: “Cô là em gái tôi, cô ấy biết cũng sẽ không ghen.”
Hai từ em gái như một tảng đá đột nhiên rơi xuống, cô ấy chấn động, sau đó trẹo chân.
Lúc cơ thể ngã xuống, vành mắt đã đỏ ửng.
Hạ Tinh Không chịu uất ức trốn trong phòng gào khóc.
Búp bê bị cô ta ném trong góc bây giờ thành vật giúp cô ta trút giận, bị cô ta xách kéo đâm nát, giống như gương mặt của Hạ Tinh Thần.
Lý Linh vừa vào thấy dáng vẻ nước mắt tèm lem của cô ta, đau lòng gần chết.
“Đừng cầm kéo nữa, cẩn thận tổn thương bản thân.” Một tay bà ta ôm con gái, một tay giật lấy kéo.
“Cục cưng, nói với mẹ xem, chịu tủi thân gì? Có phải con nhóc Hạ Tinh Thần kia ức hiếp con không, con nói đi, mẹ giúp con tìm cô ta tính sổ.”
“Tính sổ cái gì?” Hạ Tinh Không hít mũi: “Cô ta có Tổng thống chống lưng, hôm nay con đến phủ Tổng thống, suýt nữa thì bị ăn độc câm”
Lý Linh nghẹn ngụm nước, vừa nghe đến đó thì tinh thần vừa nãy mất sạch.
Nhưng thấy con gái khóc tủi thân như vậy lại an ủi: “Con cũng đừng sợ không trị được Hạ Tinh Thần.
Tổng thống này và cô ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, con vẫn nghĩ bọn họ có thể bọn họ có thể lâu dài sao, trước đó mẹ mới đọc qua tạp chí, nói là cậu ta và con gái phó Tổng thống sắp kết hôn đến nơi, nào có chuyện của Hạ Tinh Thần.”
“Con gái phó Tổng thống sao, không phải mẹ nói Tống Duy Nhất chứ?”
“Chính xác là Tống Duy Nhất, sao con biết?”
“Trước đây ở nước ngoài, tụi con là bạn học.
Lúc đó cùng học một lớp học nhảy.
Nhưng con cũng gần đây con mới biết cô ta là con gái phó Tổng thống.”
“Ái chà, mẹ nói Tinh Không nhà chúng ta có tiền đồ.
Xem kìa, đến cả bạn học cũng là con gái của phó Tổng thống.” Mặt Lý Linh kiêu ngạo, sờ sờ mặt Hạ Tinh Không: “Con qua lại cùng cô ta nhiều hơn, mẹ cũng thấy có mặt mũi.
Hơn nữa nếu cô ta thật sự là bà Tổng thống tương lai, vậy càng tốt hơn.”
“Đúng vậy, cô ta mới có thể là bà Tổng thống tương lai.” Hạ Tinh Không đột nhiên nhớ ra gì đó: “Hạ Tinh Thần dám ở phủ Tổng thống trắng trợn như vậy với tính cách của Tống Duy Nhất, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta, mẹ nhanh giúp con tìm thử, sổ bạn học lúc con về nước.
Không phải mẹ ném đi rồi chứ?”
Hạ Tinh Thần nói rồi đứng dậy, lục tung trong phòng.
Lý Linh “ái chà” hai tiếng: “Đồ con mang về đều vặt vãnh, mẹ con không biết ném đi góc nào.
Tìm kỹ xem, đừng gấp, càng gấp càng tìm không ra.”.