Vào lúc mà Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng sắp ngủ mất thì loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Trong phòng rất tối, không có bật đèn, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông chậm rãi đi tới bên giường, sau đó trầm mặc cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi đắp lại tấm chăn đã bị đạp rơi xuống.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ rồi chiếu vào mặt người đàn ông.
Vẻ mặt của anh vẫn luôn lạnh nhạt như lúc nhìn thấy ở tin tức trên TV, nhưng bây giờ dường như có một chút độ ấm.
Hạ Tinh Thần mỉm cười.
Xem ra Hạ Đại Bạch đã hiểu lầm anh rồi.
Sao anh lại không cần thằng bé nữa chứ?.
Chương mới nhất tại _ TRЦмtrцуe И.
VЛ _
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tinh Thần rửa mặt xong thì dắt tay con trai xuống lầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện sôi nổi nhưng khi người hầu mở cánh cửa khắc hoa ra, hai người vừa nhìn thấy người ngồi ở vị trí chủ vị bàn ăn thì liền ngậm miệng.
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khí thế mạnh mẽ của người nào đó khiến người khác không dám làm bậy.
“Tiểu thiếu gia, Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Quản gia đứng ở phía sau anh chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Tinh Thần cẩn thận chào hỏi, kéo ghế trẻ em ra rồi ôm con trai ngồi vào.
Cô nhìn người đàn ông đang lật báo kia, nhớ tới chuyện đêm qua, vẫn hơi lúng túng.
“Chào buổi sáng, ngài Tổng thống.” Cô chào hỏi không được tự nhiên lắm.
“Ừm.” Anh không mặn không nhạt đáp lại.
“Vậy?” Hạ Tinh Thần lại lúng túng, người đàn ông này thật khó nói chuyện.
Đại Bạch mở to mắt nhìn anh: “Con cứ nghĩ ba sẽ không về nhà nữa.”
“Vì sao?” Bạch Dạ Kình gấp báo lại, thái độ trả lời đứa nhỏ khác hoàn toàn so với lúc nãy trả lời Hạ Tinh Thần.
Đại ngộ này thực sự là một trời một vực.
Hạ Tinh Thần âm thầm lẩm bẩm.
“Đã lâu như vậy ba không về nhà, có phải là hối hận rồi không? Ba không cần con nữa rồi?” Hạ Đại Bạch hỏi.
Bàn tay đang cầm bánh ngọt của Hạ Tinh Thần khẽ run lên, theo bản năng nhìn qua Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình cũng không ngờ đứa nhỏ lại hỏi điều này, chớp mắt một cái rồi nói: “Con mãi mài là con của ba, ba chưa từng hối hận khi mang con trở về, sau này cũng sẽ không.”
“Thật sao?” Hạ Đại Bạch nhướn mày nhìn anh, rồi lại nhìn Hạ Tinh Thần, tựa hồ không chắc chắn anh đang nói thật hay nói dối.
“Yên tâm đi, ba con đã nói thì chắc chắn nhất ngôn cửu đỉnh, ba con nói thật đó.” Hạ Tinh Thần xoa đầu con trai, trấn an trái tim mẫn cảm của cậu bé: “Được rồi, ăn sáng đi.”
Cô nói chuyện với con trai rất dịu dàng, Bạch Dạ Kình không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút, dáng vẻ này của cô rất khó mà liên tưởng tới người phụ nữ đã tát vào mặt mình trước mắt bao người.
Cô đưa bánh ngọt cho Đại Bạch, cậu bé vui vẻ cắn một miếng, cười tủm tỉm nói: “Ngon quá, Hạ Đại Bảo cũng lấy một cái đưa cho ba đi, chắc chắn ba cũng sẽ thích.”
Hạ Tinh Thần không chắc chắn nhìn người đàn ông.
Anh đã thu hồi tầm mắt im lặng dùng bữa, tư thế tao nhã mà cao quý, hoàn toàn khác với không khí náo nhiệt chỗ mẹ con bọn họ.
Mặc dù thoạt nhìn bọn họ, không, là bản thân họ không cùng một thế giới với anh.
Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn lấy bánh ngọt vị trà xanh đưa cho anh.
Động tác ăn sáng của anh hơi dừng một chút nhưng không nhận lấy.
“Hạ tiểu thư, ông chủ có thói ưa sạch sẽ, thật có lỗi.” Thấy động tác của cô, quản gia nhanh chóng nói, sau đó đeo găng tay tiêu độc tự mình cẩn thận gắp bánh ngọt cho ngài Tổng thống, lúc này anh mới nhận lấy.
Ngại cô bẩn sao? Thì ra là thế!
Hạ Tinh Thần không khỏi có chút ngượng ngùng, bàn tay đang ở giữa không trung cũng rất xấu hổ nhưng cô cũng không thể ép anh ăn.
Cô không dám, cũng không có năng lực đó.
Có thể sẽ bị người ta một cước đạp văng ra!
“Nếu ngài Tổng thống ngại bẩn thì tôi tự ăn là được.” Ngượng ngùng bĩu môi, nhét bánh ngọt vào miệng mình.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm, không nói chuyện.
Chưa từng thấy một người phụ nữ nào dám không chú ý hình tượng trước mặt anh, có người phụ nữ nào ăn bánh ngọt mà không nhai chậm rồi mới nuốt chứ? Cô lại ăn như hổ đói.
Hạ Đại Bạch còn buồn bực đồng tình.
Xem ra ước muốn mẹ thu phục ba Tổng thống thật xa vời mà!
Vài ngày sau, Bạch Tổng thống lại bận tối mặt tối mày, Hạ Tinh Thần cũng vội đến sứt đầu mẻ trán.
Bộ ngoại giao muốn tiếp kiến ngài Thủ tướng của nước Anh, tuy Hạ Tinh Thần chỉ là thực tập sinh nhưng cô cũng không thể khiến họ mất mặt được.
Cùng ngày đó, một hàng xe của ngài Thủ tướng chậm rãi tới, cô và mọi người của Bộ ngoại giao đã tới cửa chào đón từ sớm.
Xe dừng lại, theo ngài Thủ tướng xuống xe còn có tùy tùng của nước Anh, tuy nhiên trong đó có một người phương Đông, người kia…
Cho dù Hạ Tinh Thần đứng ở cuối đám người nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông đó.
Năm năm không gặp, anh lại thành thục và ổn trọng hơn rồi.
Đứng chung một hàng với người phương Tây nhưng lại rất nổi bật, bất luận là chiều cao hay khi chất đều không hề kém cạnh.
Trì Vị Ương ở bên cạnh nắm lấy tay áo cô, lặng lẽ nhìn cô một cái: “Hứa Nham.”
Hứa Nham.
Là Hứa Nham.
Ánh mắt Hạ Tinh Thần dính chặt lên người anh ta, không dứt ra được.
Người đàn ông đi theo đoàn người, càng ngày càng gần, rồi sau đó.
Hơi hơi cúi đầu, tầm mắt nhìn vào mắt Hạ Tinh Thần.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng giật mình.
Người đàn ông nhìn thấy cô dường như có chút bất ngờ.
Tạm dừng bước chân, ánh mắt phức tạp.
Hai ngón tay Hạ Tinh Thần xoắn vào nhau, quay mặt đi.
Công tác tiếp theo, Hạ Tinh Thần không được tập trung, cũng may cô chỉ là một trợ lý nhỏ, hơn nữa còn có Trì Vị Ương giúp đỡ trước sau nên cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Đợi cho mọi chuyện tạm thời kết thúc, bọn họ mới có thể thở phào một hơi.
Hạ Tinh Thần cầm đôi đũa gẩy gẩy cơm.
Trì Vị Ương ngồi xuống đối diện cô, thăm dò nhìn cô: “Không sao chứ?”
“Không sao, mình thì có chuyện gì được chứ?” Hạ Tinh Thần mỉm cười, ra vẻ thoải mái.
“Được rồi, trước mặt mình thì đừng giả bộ nữa.
Chút tâm tư này của cậu mình nhìn thấy rõ cả.”
Hạ Tinh Thần không thèm nói nữa, mạnh miệng sẽ trông rất buồn cười.
“Hứa Nham thực sự là càng ngày càng đẹp trai, mình nghe thấy những cô nhóc đều đang nghị luận về anh ta.
Phỏng chừng bây giờ anh ta đã có bạn gái.”
“Vậy cũng không có gì kì lạ, anh ta vĩ đại như vậy, khẳng định có vô số nữ sinh theo đuổi.” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng đáp lời.
Trì Vị Ương hừ lạnh một tiếng: “Năm đó, nếu cậu không bị một gã nào đó gieo mầm thì cậu cũng không phải chia tay với Hứa Nham.
Nếu để mình biết được gã kia là ai thì mình nhất định sẽ lấy giày ném vào mặt hắn ta.”
Trong đầu Hạ Tinh Thần lập tức tràn ngập hình ảnh gương mặt băng sơn của Bạch Dạ Kình kia bị ném giày vào, nghĩ nghĩ lại khúc khích cười, chắc chắn hình ảnh đó sẽ rất kích thích.
Trì Vị Ương trừng cô: “Mình đang nói thật đấy, cậu còn cười được à!”
“Được rồi, mình nhớ rồi.
Đây là cậu nói nha, đến lúc đó nếu mình thực sự tìm được ba của thằng bé thì cậu phải thay mình xử anh ta.”
“Cậu yên tâm, điều này là cần thiết!”.