“Anh, có phải bởi vì Bạch Dạ Kình biết thân phận của cô ấy, cho nên mới ở bên cô ấy không” Dư Trạch Nam nhớ nghĩ đến khả năng này, ấn đường nhíu lại: “Nói như thế thì anh ta vốn không yêu Hạ Tinh Thần, chỉ là lợi dụng cô ấy.”
Tâm trạng Dư Trạch Hạo trầm lắng, do dự, lắc đầu: “Ban đầu anh cũng nghĩ là như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như anh ta biết thân phận của Hạ Tinh Thần, bữa tiệc sinh nhật lần trước của anh ta, khi Phó Tổng thống Tống ở trước mặt nhiều người tác hợp cho anh ta với Tống Duy Nhất, anh ta có thể từ chối ngay tại đó.
Hơn nữa, sớm đã phải liên lạc với phu nhân Lan Đình, chứ không phải tối qua phu nhân Lan Đình còn gọi điện cho anh hỏi mấy chuyện này.”
Dư Trạch Nam vừa nghe thấy thế, trong lòng càng u sầu.
Ngược lại anh ta thà rằng Bạch Dạ Kình đi bên cạnh Hạ Tinh Thần là có mục đích gì đấy.
“Vậy bây giờ anh định làm thế nào?” Dư Trạch Nam hỏi dò.
Dư Trạch Hạo dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng cũng không trả lời, chỉ cúi xuống nhìn anh ta: “Hạ Tinh Thần bên kia, em đừng buông lỏng.
Những chuyện khác, anh sẽ tự có cách.”
Dư Trạch Nam trầm mặc nhìn anh trai, không biết tại sao, luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Anh ta nhét bức ảnh vào trong túi da, muốn mang đi.
Kết quả bước đến cửa, vẫn bị người ta chặn lại, lấy đi mất.
Dư Trạch Nam vừa rời khỏi, Dư Trạch Hạo bèn giao thứ này cho thư ký cấp cao, dặn dò: “Phát tán cái này ra bên ngoài.”
Tan làm, Hạ Tinh Thần bảo Trì Vị Ương cùng đi đến trung tâm mua sắm nổi tiếng.
Anh luôn canh cánh trong lòng về món quà sinh nhật, Hạ Tinh Thần ghi nhớ kỹ.
Vẫn là nhãn hàng của cái áo sơ mi mua lần trước.
Hai người đi qua đi lại trong cửa hàng, xem áo sơ mi.
Anh ghét Hứa Nham như thế, Hạ Tinh Thần không dám mua mẫu giống y hệt cho anh.
Chọn một hồi lâu, không chọn được mẫu thích hợp, khi đi đến khu cà vạt không khỏi dừng bước.
“Thưa cô, chọn quà tặng cho bạn trai đúng không?” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Nếu như tặng cho bạn trai, thì tặng cà vạt là thích hợp nhất đó.
Người ta đều nói ý nghĩa của cà vạt là muốn giữ chặt trái tim của người đàn ông."
Giữ chặt trái tim của người đàn ông.
Hạ Tinh Thần hơi ngơ ngác, nhưng sau đó lại tự giễu cười, cô với Bạch Dạ Kình không phải là người yêu, sao phải giữ chặt trái tim của anh, mặc dù nghĩ như thế, nhưng cô vẫn chỉ vào chiếc cà vạt màu đậm ở giữa: “Phiền cô lấy cho tôi xem chiếc kia.”
Đối phương nhiệt tình lấy chiếc cà vạt bên trên xuống, giá cả là bốn con số, gần bằng tiền lương một tháng của cô.
Cô nhìn cũng thấy khá là ưng, rất đĩnh đạc, vừa hay hợp với anh.
Hạ Tinh Thần bảo nhân viên phục vụ đóng gói giúp cô.
Khi thanh toán, Trì Vị Ương liếc nhìn thăm dò cô: “Cậu thật sự muốn giữ chặt trái tim của anh ấy hả?”
“Những lời này cậu cũng tin, nếu như tim của người đàn ông chỉ dựa vào một chiếc cà vạt mà có thể giữ được.
Trên thế giới này đã không có nhiều người thay lòng như vậy rồi.”
Trì Vị Ương vui vẻ: “Thủ đoạn kinh doanh của người ta bị cậu nói như vậy thì đổ vỡ hết rồi.
Nhưng cậu thật sự không trở về bên đó ở nữa à”
Hạ Tinh Thần lắc đầu.
Trì Vị Ương lại hỏi: “Anh ấy cũng không bảo cậu quay về ư?”
Hạ Tinh Thần lại lắc đầu.
Trì Vị Ương thở dài: “Cũng đúng.
Bây giờ chắc chắn không thể bảo cậu quay về đâu, hôm nay tớ nghe thấy Phó Dật Trần nói anh ấy với Tống Duy Nhất sắp đính hôn.
Bây giờ chỉ thiếu một trận gió đông nữa thôi.
Hô hấp của Hạ Tinh Thần hơi nghẹn lại, hàng lông mi dài cụp xuống.
Một lúc sau lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Vị Ương: “Cậu với bác sĩ Phó thân nhau từ lúc nào vậy?”
Trong lòng Trì Vị Ương thoáng qua một chút khó xử, quay người đi gạt bộ quần áo treo ở bên cạnh, giống như đang xem quần áo, mãi lâu, mới bình thản nói: “Bọn tớ quen nhau mười năm trước.”
Hạ Tinh Thần khá là bất ngờ.
Trong lòng tò mò nhưng thấy sự u ám giữa hai hàng lông mày của Trì Vị Ương, lại biết điều không hỏi nhiều nữa.
Sẽ có một ngày, khi cô ấy muốn nói, tự khắc sẽ kể hết với mình.
Mua xong cà vạt, hai người xách đồ ngồi tàu điện ngầm về, cả dọc đường Hạ Tinh Thần đều nghĩ xem làm thế nào để đưa cà vạt cho anh.
Hay là khi Hạ Đại Bạch sang đó tiện thể nhờ thằng bé giúp cô đưa qua.
Cả chặng xe mất hai mươi phút, về đến nhà.
Cô vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà cô.
Dáng người cao gầy, đang tựa trên khung cửa, cúi đầu chơi điện thoại, Vẫn là cái dáng vẻ không ngay ngắn ấy.
“Sao lại là anh?” Bước lại gần, lập tức nhận ra.
Không phải ai khác mà là Dư Trạch Nam: “Sao anh lại ở chỗ tôi?”
“Anh đợi em lâu lắm rồi.
Chẳng phải tan làm từ lâu rồi sao, sao giờ mới về?”
“Tôi ra ngoài đi dạo một lát.
Sao anh không gọi điện thoại cho tôi?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Cứ tưởng là em tan làm xong sẽ về.”
Hạ Tinh Thần lấy chìa khóa, mở cửa, đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy không đúng lắm, quay đầu nhìn anh ta: “Sao anh lại biết tôi ở đây”
“Em đoán xem.” Dư Trạch Nam cũng không giấu giếm: “Muốn tra ra địa chỉ của em còn khó sao.”
Anh ta cởi giày ra, hiên ngang bước vào, mọi thứ đều quá mức tự nhiên, giống như đã đến đây cả trăm nghìn lần rồi vậy.
“Anh không có chuyện gì đấy chứ, vô duyên vô cớ điều tra tôi làm gì, muốn biết tôi ở đâu, gọi một cuộc điện thoại là được rồi.” Hạ Tinh Thần vẫn thật sự phát cáu với cậu chủ như anh ta.
Xem ra hôm nay Dư Trạch Nam khá là uể oải.
Ánh mắt của anh ta liếc nhìn sang cái túi trong tay cô, hất cằm: “Mua cái gì thế?”
“Cà vạt, vừa mua xong.”
Dư Trạch Nam ngồi trên ghế sô pha, nhìn vào mắt cô, đột nhiên hỏi: “Mua cho Bạch Dạ Kình?”
Hạ Tinh Thần sững người, nhìn Dư Trạch Nam rất kinh ngạc, nhận ra điều gì đó, trong mắt thêm chút cảnh giác: “Anh còn điều tra tôi những cái gì?”
Thực ra cuộc sống riêng tư của cô, cô luôn thản nhiên, cũng không có gì không thể cho người ta biết.
Nhưng, Bạch Dạ Kình và cô khác nhau.
Dư Trạch Nam rõ ràng là nhắm vào Bạch Dạ Kình, mới theo dõi cô.
Việc chính quyền của mấy người đàn ông kia, cô không muốn tham gia, cũng hoàn toàn không hiểu, nhưng cô cũng không muốn Bạch Dạ Kình gặp nguy hiểm.
Anh đã từng nói rõ với cô rằng cô phải giữ khoảng cách với Dư Trạch Nam.
“Em không cần phải căng thẳng vậy đâu, tôi không muốn điều tra chuyện của hai người.” Dư Trạch Nam nhìn Hạ Tinh Thần, đột nhiên lại gần cô một bước, ánh mắt sâu thẳm từ trên nhìn xuống cô, nghiêm túc hỏi: “Tinh Thần, em coi tôi là bạn không?”
“Đương nhiên.” Hạ Tinh Thần gật đầu.
Bạn khác giới của cô rất ít, Dư Trạch Nam con người này không kiêu căng gì, hai người nói chuyện rất hợp nhau, đương nhiên là bạn rồi.”
“Vậy tôi đứng trên lập trường là bạn, nói cho em biết, em đừng ngốc nữa.”
Cô ngơ ngác.
Dư Trạch Nam hỏi: “Bạch Dạ Kình là người như thế nào, em biết rõ không”
Hạ Tinh Thần không nói gì, anh nói tiếp: “Anh ta tuổi còn trẻ, làm cách nào ngồi lên được vị trí này, em không biết.
Vì cái vị trí trên cả vạn người như bây giờ, tay của anh ta đã nhuốm qua bao nhiêu máu, chân dẫm lên biết bao nhiêu mạng người, em cũng không biết.
Tinh Thần, em có biết không, loại người làm chính quyền giống như anh ta với anh trai của tôi, không giống với những quan chức cấp cao giàu có giống như bố em, trong mắt bọn họ, tất cả chẳng qua chỉ là một con rối giật dây, thao túng đám người ba em mới là chính khách thực sự điên rồ.
Vị trí bây giờ của bọn họ, chỉ có không từ thủ đoạn để trèo lên hoặc giữ vững ở đó, nếu không, người chết tiếp theo có thể chính là mình, hoặc người thân bên cạnh mình.”.